Con Rể Quyền Quý

Chương 2716:




Chương 2716

“Cũng được, Trình Mặc Hàn, trả tiền” Trương Thác gật đầu, giơ miếng ngọc bài lên trước mặt rồi quan sát cẩn thận.

Trình Mặc Hàn ở bên cạnh mang vẻ mặt sững sờ, ngay cả ông chủ quầy hàng cũng bị lời này của Trương Thác làm cho ngớ người, ông ta rất rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với miếng ngọc bài này, làm gì có thủ đoạn tấn công mạnh mế gì đó chứ, miếng ngọc bài này, ngoại trừ có một chút dao động linh khí ra, thì cũng chẳng có bất cứ hiệu quả gì, cái giá ba trăm triệu này là để lừa thằng ngốc mà thôi. Vừa rồi có một khách tới, ông chủ ra giá ba triệu, người ta còn chửi một câu gian thương, bây giờ ba trăm triệu lại có người mua là sao?

“Này… Không phải cậu đang nói đùa với tôi đấy chứ?” Ông chủ quầy hàng có hơi khó tin.

“Trả tiền đi” Trương Thác lại phân phó Trình Mặc Hàn.

Trình Mặc Hàn gật đầu, tuy rằng anh ta cũng nhìn ra được miếng ngọc bài này thực ra chẳng là cái gì hết, nhưng đối với mệnh lệnh của Trương Thác, anh ta chỉ có thể chấp hành, suy nghĩ của Chí Tôn không phải là thứ anh ta có phỏng đoán được.

Khi ba trăm triệu được chuyển vào trong tài khoản cả ông chủ, ông ta vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Trương Thác cầm miếng ngọc bài này, tuy rằng anh không biết rốt cuộc miếng ngọc bài này là thứ gì, nhưng cảm giác mà nó mang đến cho anh, lại cực kỳ giống với Anh Linh lệnh đó!

Anh Linh lệnh chính là vật quý giá nhất ở Anh Linh điện, hiện giờ miếng ngọc bài này lại có cảm giác giống với Anh Linh lệnh, nên chắc chắn không phải là vật tầm thường.

Ông chủ quầy hàng thấy miếng ngọc bài này bán được ba trăm triệu như vậy, trong lòng phấn khởi và vui sướng, đã không biết nên hình dung như thế nào.

“Tôi nói này anh bạn, cậu bị lừa mất rồi Một người đứng xem trò ở xung quanh, đi lên mở miệng nói với Trương Thác sau khi anh đã trả tiền: “Tôi vừa thấy ông ta bán nửa ngày, ngay cả ba triệu còn chẳng có người thèm mua, ông ta thấy cậu ăn mặc không tệ, nên muốn lột một khoản tiền từ cậu, cậu bị thiệt lớn rồi”

“Thiệt thì thiệt thôi” Trương Thác nhún vai: “Ba trăm triệu thôi mà”

Câu trả lời nực mùi giàu có này của Trương Thác lập tức khiến người muốn nói thêm với anh vài câu, không phát ra nổi âm thanh gì nữa.

“Ba trăm triệu vẫn ít đấy, tôi trả chín trăm triệu!” Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, chỉ nhìn thấy một cậu ấm nhà giàu mặc đồ trắng, tay cầm một chiếc quạt giấy, phía sau có vài người đi theo, rõ ràng là tùy tùng của cậu ta.

Ở nơi này, có người ăn mặc thường phục, có người mặc đồ cổ trang, hòa lẫn với nhau trông cũng khá bình thường. Dù sao thì tâm Trái Đất cũng đã duy trì nền văn hóa như vậy rất lâu rồi, cho dù là đồ thường phục hay là cổ trang, thì đối với bọn họ mà nói đều là quần áo hàng ngày mà thôi.

Cậu ấm nhà giàu này có tướng mạo đẹp trai, trên gương mặt lộ ra vẻ tự tin nông đậm, thực lực Phú Thần sơ kỳ đặt ở độ tuổi của cậu ta, cũng được xem là tuổi trẻ tài cao.

Khi cậu ấm này nói ra cái giá chín trăm triệu, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của ông chủ quầy hàng đó chấn động, có hơi ngây ra.

“Đây là Trương Khải Ca” Trình Mặc Hàn ghé sát bên tai Trương Thác: “Nhà họ Trương cũng khá có địa vị ở thành chính, là người của Võ Vương”

Trương Thác gật đầu một cách không để ý đến: “Cậu ta tự mình tới gây sự, hay là do người khác sắp xếp đến”

Trình Mặc Hàn nghĩ một chút rồi đáp: “Con người Trương Khải Ca này có phong cách làm việc khoa trương, vẫn luôn là như vậy, nhưng thực lực cũng chẳng ra làm sao. Nếu Võ Vương muốn phái người tới tìm hiểu, cũng sẽ không phái cậu †a tới. Lần này hẳn là cậu ta tự mình tới rồi”

Sau khi Trương Thác nghe xong, cũng không nói gì, hoàn toàn không để ý đến Trương Khải Ca, mà vẫn tiếp tục đặt sự chú ý lên miếng ngọc bài trong tay mình.

“Cậu chủ nhà tôi đang nói chuyện với cậu đấy, không nghe thấy sao?” Tùy tùng của Trương Khải Ca nhìn thấy thái độ phớt lờ này của anh, trực tiếp lên tiếng quát lớn: “Cậu đi nghe ngóng xem nhà họ Trương chúng tôi có địa vị gì ở thành chính xem”

Lời nói của tùy tùng này, trực tiếp bị Trương Thác bỏ qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.