Con Rể Là Thần Y

Chương 347:




Quản lý đại sảnh ngay lập tức là ngẩn ra, quản lý cửa hàng là người có dã tâm cao, hơn nữa trừ mấy vị chủ tịch ra, cũng chưa bao giờ thấy anh ta nói chuyện cúi đầu với ai như vậy.
Cho dù là thể hiện một chút tôn trọng với khách hàng, nếu bọn họ gây rắc rối một cách vô lý, cũng sẽ bị đuổi ra ngoài nhanh chóng, thậm chí không có nửa điểm nói chuyện.
Tuy nhiên, người quản lý khách sạn vốn luôn cao cao tại thượng, giờ lại cung kính cúi đầu xin lỗi với một người đàn ông, điều này có khi còn đáng sợ hơn cả xem phim kinh dị.
Sau khi quản lý khách sạn xin lỗi xong, anh ta quay sang nói với người quản lý sảnh bên cạnh: "Còn không mau lại đây giải thích chuyện tình anh vừa gây ra."
Quản lý đại sảnh có chút hoài nghi nhân sinh, cảm thấy hôm nay đi ra ngoài có chút đen đủi, mới có gặp phải nhiều chuyện không hay như vậy.
Tuy nhiên, dưới con mắt có thể gϊếŧ người của quản lý khách sạn, anh ta chậm rãi đi tới, miễn cưỡng nói: "Thực xin lỗi, là lỗi của tôi."
Anh ta dùng vài lời không hề có thành ý nói, biểu tình trên mặt khiến tất cả mọi người có thể nhận ra.
Quản lý khách sạn hận không thể một phát đá bay tên này ra ngoài, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một đồng đội heo như vậy, căn bản là không thể phân biệt được lợi hại, lại có thể cứ như vậy nói những lời ấy, chính mình cũng bị tên này hại chết lúc nào không hay.
Quản lý khách sạn sau khi nghĩ thông suốt liền lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Ngày mai anh không cần đến khách sạn làm việc nữa, vị đại phật to như vậy, khách sạn chúng tôi cũng không đủ tiền thuê."
Quản lý đại sảnh run lên cầm cập, tinh thần hoảng loạn nói: "Anh có biết người đứng sau lưng tôi là ai hay không? Vậy mà lại dám sa thải tôi không? Anh vậy mà cũng không sợ mình không còn được làm việc ở khách sạn này nữa."
Quản lý khách sạn nghi ngờ liếc mắt nhìn anh ta, người này từ trên xuống dưới không có công lao gì mà có thể tự mình trở thành quản lý sảnh, việc anh ta đi vào bằng cửa sau là điều rất có thể.
Người quản lý sảnh cũng không quan tâm đến anh ta, tự mình nói: "Tôi là người của Thanh Y quán. Các người hôm nay chọc tức tôi, thật là tự chuốc họa vào thân."
Thì ra là cùng một giuộc với đám người áo xanh!
Anh ấy đã nghe nó lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Quản lý khách sạn nghe xong ba chữ này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngữ khí cũng không còn cứng ngắc như trước mà có chút thận trọng: "Anh có liên quan đến Thanh Y quán?"
Người quản lý đại sảnh thản nhiên gật đầu nói: "Phó đường chủ của Thanh Y quán là anh họ của tôi và cũng huấn luyện viên ở đó. Tôi nói cho các người biết, nếu với thân hình nhỏ bé như các người, cũng không có vấn đề gì."
Cuối cùng, anh ta lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Tôi chỉ muốn xem anh như một đồng nghiệp bình thường nên chuyện này không cần nói cho anh biết, nhưng hôm nay anh lại dám khinh người quá đáng, nếu tôi không nói rõ chuyện này, hậu quả thì anh cũng biết đấy."
Trên trán của quản lý khách sạn đổ mồ hôi lạnh, quả thật đây chính là hai vị đại phật tổ!
Đắc tội bên nào cũng không được, nếu đắc tội với quản lý đại sảnh, thế lực đứng sau chắc chắn sẽ không buông tha cho anh ta.
Nếu đắc tội với anh Lâm, thực lực của ngài Tô sẽ đè chết hắn, đó là chuyện hết sức đơn giản.
Quản lý đại sảnh được một bước lại muốn tiến thêm một bước, anh ta biết những người này sợ hãi trước sức mạnh của Thanh Y quán, còn muốn anh ta đi xin lỗi người đàn ông này, quả thật là mơ mộng hão huyền.
Anh ta có chút không kiên nhẫn, thúc dục nói: "Không chỉ có mình anh phải xin lỗi tôi, ta còn muốn người đàn ông họ Lâm này quỳ xuống dập đầu tôi ba cái, nếu không đừng trách tôi cho người đến giải quyết cái này khách sạn."
Anh ta quả thật có một người anh họ ở Thanh Y quán, nhưng mối quan hệ của anh ta với anh họ không được tốt lắm.
Đây là lý do tại sao anh ta làm việc ở đây, lần đầu tiên anh ta đề cập đến anh họ của mình, cũng không hy vọng chính mình cùng hắn có quan hệ gì. Anh ta chỉ mượn danh nghĩa của anh ấy một chút để sử dụng vì lợi ích của mình, hẳn là anh ấy sẽ không cùng với mình quá mức so đo.
Quản lý khách sạn sắc mặt vô cùng khó coi, kêu anh ta đi xin lỗi quản lý đại sảnh, anh ta quả thật không thể vứt bỏ mặt mũi của mình được, nghĩ cũng không cần nghĩ.
Nếu hôm nay anh ta đi xin lỗi quản lý sảnh, sau này anh ta sẽ không còn quản lý được người dưới tay mình, hơn nữa không có cách nào có được chỗ đứng trong khách sạn này.
Lâm Thần đi về trước, nhìn về phía khuôn mặt kiêu ngạo kia, anh thản nhiên nói: "Để cho tôi dập đầu lạy cậu?"
Người quản lý sảnh gật đầu, đứng im chờ anh đến dập đầu.
Nhưng là trước khi đối phương dập đầu, đầu gối anh ta đột nhiên đau nhức, ngay lập tức quỳ xuống, mà đứng trước mặt anh ta chính là Lâm Thần: "Tôi chỉ sợ cậu không chịu nổi!"
Người quản lý đại sảnh muốn đứng dậy, nhưng hai chân như bị thứ gì đó đè lại, dù anh ta có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Điều này thực sự rất kỳ lạ.
Anh ta là một người thô to cao hơn một mét tám, tuy rằng mập mạp, mỡ thừa tích tụ dày lại, nhưng cũng không đến nỗi quỳ xuống không đứng dậy được.
Anh ta nói với những người phục vụ xung quanh: "Mấy người còn nhìn cái gì vậy, còn không nhanh đến nâng tôi dậy, lại còn đứng ở đó trợn tròn mắt."
Một vài người phục vụ hằng ngày có quan hệ tốt với anh ta đi tới, đặt tay mình lên khuỷu tay anh ta, cố gắng kéo anh ta khỏi mặt đất.
Điều này đúng là đã làm tiêu hao hết sức lực của cơ thể, Lâm Thần khẽ ấn ngón tay xuống, quản lý sảnh chuẩn bị đứng dậy đi vào lại lập tức quỳ xuống.
Đầu gối anh ta phát ra tiếng động, ngay cả người đứng cách đó không xa cũng có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn, anh ta nhịn không được kéo kéo khóe miệng, có một loại cảm giác đau đớn, kêu lên hay nhìn thấy đều thấy đau.
Hơn nữa, người quản lý đại sảnh vừa trải qua cảm giác vừa rồi trên trán đã ứa ra mồ hôi lạnh, trên cằm chi chít những vết sẹo lồi, làm cho anh ta thiếu chút nữa không hô hấp được.
Về phần nhân viên phục vụ lúc trước, bọn họ còn dùng sức kéo cánh tay của anh ta, chỉ nghe thấy một tiếng soạt, bộ đồ vốn bó sát khi mặc trên người anh ta đã bị xé toạc từ vai xuống dưới nách, lộ ra bộ đồ màu trắng bên trong.
Người phục vụ sợ hãi rút tay lại, lùi lại đằng sau mấy bước.
Quản lý đại sảnh cảm thấy đầu gối mình đau nhức, khi anh ta nhìn xuống thì thấy đầu gối mình bị trầy xước, trên nền đá cẩm thạch có một vài vết máu, ở phía đông một chút, phía tây một chút, dày đặc.
"Mau gọi khẩn cấp, khẩn cấp gọi xe cứu thương đến đây cho tôi. Chẳng lẽ các người muốn nhìn tôi chết ở chỗ này sao? Nếu tôi ở đây xảy ra chuyện gì, cách người cũng đừng hòng muốn rời đi."
"Anh họ tôi chính là người của Thanh Y quán, các người đừng nghĩ sẽ mang sự tình phía trước rũ bỏ sạch sẽ, nếu tôi xảy ra chuyện gì..."
Lâm Thần đi vòng qua phía sau anh ta, tùy tiện duỗi tay lên người anh ta một chút, anh ta làm thế nào cũng không nói nên lời, vừa mở miệng liền giống như một người câm.
Lâm Thần đi tới chỗ quản lý khách sạn, nói: "Giúp chúng tôi sắp xếp chỗ ở trước. Trong vòng mười phút, bất kể có ở bên trong có người hay không có người, tôi cũng sẽ tiến vào!"
Quản lý khách sạn gật đầu, thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, mặc kệ sinh tử của quản lý đại sảnh, bắt đầu làm việc chăm chỉ, sắp xếp cho anh một căn phòng tổng thống trong vòng mười phút.
Trong căn phòng tổng thống, ngoài có một phòng ngủ ra thì có đủ mọi thứ cần thiết để ở, bên trong còn có hai gian phòng, vừa vặn để anh và Chu Tiểu Nhã cùng ở.
Còn đối với người quản lý đại sảnh, người đã kêu gào trước đó, anh ta vẫn chỉ có thể quỳ ở đó mà không thể đứng dậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.