Con Rể Là Thần Y

Chương 345:




Sau khi xuống máy bay, anh cảm nhận được có người đang không ngừng theo dõi bọn họ.
Chu Tiểu Nhã cũng chú ý tới có người ở phía sau, cô ấy vừa muốn quay lại nhìn lại, thì ngay lập tức đã bị anh lớn tiếng ngăn lại: "Đi về phía trước, đừng quay đầu lại."
Cô ấy lập tức hiểu được ý của sư phụ mình, đi tới bên cạnh không thèm quay đầu nhìn lại. Đám người ấy đi theo không xa ngay phía sau bọn họ một hồi lâu. Tuy nhiên bọn chúng cũng không có hành động gì, cũng không biết bọn chúng đang do dự là cái gì.
Chu Tiểu Nhã nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là người phụ nữ vừa rồi, muốn báo thù sư phụ, cho nên bọn chúng e ngại những người đang ở đây."
Lâm Thần đi ba bước thành hai, anh bước đi rất nhanh: "Sẽ không, bọn chúng lẽ ra phải nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch trong tay tôi. Nếu thật sự bọn chúng là đám người ở cùng người phụ nữ ban nãy, bọn chúng sẽ tìm cách lấy lại viên bảo thạch này."
Thứ vô giá như thế này, không người nào là không quan tâm, bảo thạch rơi vào túi người khác thì những kẻ đó sẽ tìm mọi cách để lấy được.
Trên máy bay có rất nhiều người, rất khó bắt đầu nên sau khi xuống máy bay liền bọn chúng liền đi theo bọn họ, phía bên kia có năm người, bọn chúng sẽ giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.
Ngay tại thời điểm sắp tiếp cận bọn họ, bọn chúng nhanh chóng xuất hiện, bao vây họ lại.
Ở đây không có người, là một nơi rộng lớn và hẻo lánh.
"Mau giao viên bảo thạch đó cho bọn tôi, nếu không thì anh cũng biết hậu quả rồi đấy."
Kẻ nói chuyện là một tên rất gầy, tay chân như cây trúc, tuy trông rất cao nhưng dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là thắt lưng cũng có thể bị bẻ gãy.
Lâm Thần nói: "Đồ vật đều ở trong túi bên người tôi. Nếu các người có bản lĩnh thì tự mình đến lấy, còn nếu không có khả năng thì mau chóng ngậm miệng lại rồi cút đi."
Mấy người này thật đúng là không sợ chết, nhìn thấy anh ở trên máy bay thân thủ nhanh như vậy, bọn chúng còn có can đảm, kiên trì chạy lại đây đòi lại viên bảo thạch.
Chỉ thấy người đàn ông mặc áo xanh nói: "Tôi khuyên anh nên giao lại đồ của mình cho chúng tôi, nếu không tôi sẽ khiến anh hối hận khi bước chân đến thế giới này."
Lâm Thần lạnh lùng nhìn hắn, từ trong túi lấy ra viên bảo thạch, ném lên trên, viên bảo thạch an toàn rơi vào bên trong lòng bàn tay anh: "Tôi nói, viên bảo thạch ở nơi này. Nếu anh có khả năng thì đến lấy. Nếu anh không có năng lực ấy, thì cũng đừng to miệng."
Người đàn ông mặc áo xanh trừng lớn mắt về phía người bên cạnh hắn, đám người xung quanh nhanh chóng hiểu ý hắn ta, bọn chúng vung nắm đấm, lần lượt lao lên.
Thậm chí bọn chúng còn lấy hung khí từ trong người ra, nhắm vào ngực Lâm Thần hướng tới.
Những người này muốn tính mạng cũng như đồ vật trên người của anh, vì vậy anh cũng không cần phải khách sáo với bọn họ.
Lâm Thần dùng linh lực trong lòng bàn tay, trực tiếp đánh vào người xông tới, đám người hung hãn ngay lập tức bị chấn động bay ra xa, đụng phải cây cột bên cạnh, xương cốt của bọn họ gần như bị gãy làm đôi.
Thấy vậy, vài người khác cũng vội vàng vung nắm đấm, nhưng nhiều nhất bọn chúng cũng chỉ có một chút thủ đoạn mà thôi. Nếu nói đến thực lực, đừng nói là năm, thậm chí năm mươi người đối với Lâm Thần cũng không thành vấn đề.
Sau khi Lâm Thần đánh người, anh khẽ đẩy chân, sau đó trực tiếp ngồi trên cột cây lớn bên cạnh, nhìn về phía Chu Tiểu Nhã nói: "Đây là cơ hội luyện công của em, hãy mau nhanh chóng giải quyết những người này."
Chu Tiểu Nhã gật đầu, hai tay cô ấy nắm chặt thành nắm đấm, khẩn cấp xông ra ngoài.
Tuy rằng hiện tại cô ấy hiện tại đang luyện khí ở cấp thứ chín, có thể đứng ở trước mặt sư phụ sẽ không chịu nổi một chiêu, nhưng đối với đám vô danh tiểu tốt trước mặt, chuyện này vốn không thành vấn đề.
Đám người này xem cô ấy là phụ nữ, bọn chúng cũng vì điều này mà không để vào mắt, nhưng khi nắm đấm của cô ấy rơi xuống, bọn chúng mới như thế nào là hối hận.
Mấy phút sau đám người ban nãy còn kiêu ngạo bây giờ đều đồng loạt ngã xuống đất, bọn chúng bị đánh cho bầm dập mặt mũi, có lẽ đến mẹ ruột của bọn chúng cũng không nhận ra.
Tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt, chửi người không chửi mẹ, vậy mà người phụ nữ chết tiệt này lại cố tình hướng đến mặt bọn chúng mà đánh, hơn nữa lại đánh vào cùng một chỗ.
Thật sự là vô cùng đáng thương, đôi mắt của bọn chúng đã bị đánh thành thâm đen như gấu trúc, thậm chí răng cửa của bọn chúng cũng bị rụng đi hết, khác hẳn so với bộ dáng trước đây.
Người đàn ông mặc áo xanh nằm ôm bụng, ngồi vào một góc bên cạnh, hắn ta dựa đầu vào tường, giơ ngón tay đau nhức của mình chỉ vào cô ấy: "Cô chờ đó cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con, người đàn ông mặc áo xanh bên cạnh chính là một cao thủ, nếu cô đắc tội với hắn ta, cô chắc chắn sẽ không còn lành lặn mà trở về. "
Lâm Thần không nói chuyện với hắn ta mà nhìn về phía Chu Tiểu Nhã đứng bên cạnh, nói: "Đừng để ý đến những thứ này, đánh rắn phải đánh giật đầu. Lần sau tôi dạy cho cô chiêu thức mới, cô đều phải phát huy mười phần thực lực.
Chu Tiểu Nhã đến gần, cô ấy cúi đầu xấu hổ, nói: "Em hiểu rồi, sư phụ, sau này em nhất định sẽ luyện tập chăm chỉ, nhất định sẽ không làm xấu mặt sư phụ."
Quả thật khi tung nắm đấm, cô ấy đã do dự rất nhiều, nghĩ đến quá nhiều yếu tố, cũng chính vì lý do này, làm cho tốc độ của cô ấy chậm hơn bình thường rất nhiều lần.
Trước mắt là đối mặt với mấy tên lâu la tiểu tốt thì không có chuyện gì, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự gặp được cao thủ thực sự, dù chỉ chần chừ nửa giây thì cũng có thể sẽ đẩy mình vào tình thế không thể cứu vãn.
Nhìn mấy người nằm la liệt trên mặt đất, Lâm Thần cũng không có tâm tư thu dọn, trực tiếp cùng Chu Tiểu Nhã rời đi.
Sau khi hai người rời đi, mấy người nằm trên mặt đất cuối cùng cũng chật vật đứng lên, chính bọn họ còn không có nghĩ tới mình sẽ bị tiểu nha đầu đánh bại.
Người đàn ông mặc áo xanh nhìn theo hướng bọn họ rời đi, hắn ta hung hăng nhổ một ngụm máu xuống đất: "Thanh Y quán của tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, các người hãy chờ đó cho lão tử."
Tiểu huynh đệ đứng bên cạnh vỗ vỗ bả vai đau nhức của mình, sau đó cậu ta nịnh nọt nói: "Đại ca, hôm nay khởi đầu có điểm bất lợi, nhưng nha đầu kia xem ra cũng có chút công phu.”
Người đàn ông ở mặc áo xanh đập mạnh vào đầu cậu ta, có thể do dùng quá sức, thiếu chút nữa đánh cậu ta đến trọng thương.
"Chỉ là một tiểu nha đầu đã làm cho cậu sợ đến mức này. Sau này đi ra ngoài, cậu cũng đừng nói mình là người của lão tử, tôi cũng không có đủ khả năng nhận cái uy danh này đâu.”
Người đàn ông mặc áo xanh ngay lập tức co rúm lại, hắn ta mang hết tức giận ngày hôm nay trút lên người cậu ta.
Cậu ta không dám hé răng nói một lời, cũng không dám thở mạnh, im lặng ngồi bên cạnh hắn ta.
Thấy bộ dáng như vậy của cậu ta, người đàn ông mặc áo xanh hung hăng đá vào ngực cậu ta một cái: "Cậu còn không mau đỡ lão tử đi về, lẽ nào còn muốn tiếp tục đứng đây để cho người khác xem trò đùa sao?"
Tên này làm việc gì cũng không mang theo đầu óc, hắn ta nghĩ đến việc mình dù gì cũng là một người thông minh, vậy mà làm sao có thể bồi dưỡng ra một nhóm người ngu ngốc xung quanh như vậy. Vào thời điểm quan trọng cũng không thể ra tay giúp đỡ, thậm chí ngay cả quyền cước công phu gì cũng không biết, làm hôm nay hắn ta ra ngoài dẫn theo cả một đám vô dụng.
Nếu gương mặt bầm dập này bị người khác nhìn thấy, hắn ta lẽ nào lại không bị người khác chế giễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.