Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À?

Chương 6: Phụ thân đại nhân




06. Phụ Thân Đại Nhân
Lâm Tuyển Tuyển chết rồi, là vì tự sát mà chết, lúc đưa đến bệnh viện cũng đã vô phương cứu chữa, trước khi chết chỉ kịp nói với Chu Thế Dương một câu: Anh hy vọng tôi là ánh sao rực rỡ, thế nhưng cả đời tôi đều bị anh phá hoại, tôi chỉ còn là khối thiên thạch chẳng ai thèm thôi.
Câu này viết ở một quyển sách tên là Bản Bút Ký, được Chu Tuyển Danh tìm thấy năm hắn lên tám. Hắn giấu nó ở dưới gối của mình. Chu Thế Dương mỗi tối đều đến phòng hắn kể chuyện cho hắn nghe. Hôm nay ông kể cho hắn nghe về <Nàng tiên cá>, thật ra thì câu chuyện này hắn nghe cũng phát chán, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, chỉ yên lặng mà nghe, nghe được tiểu Mỹ Nhân Ngư sau khi hóa thành bọt biển rồi được con gái của bầu trời mang đi, trong lòng hắn hơi xao động, hắn hỏi baba, mama có phải cũng được con gái của bầu trời mang đi không ạ? Chu Thế Dương dừng lại, nháy mắt trở nên trầm mặc, hỏi, sao hôm nay con lại nhớ đến mama thế?
Chu Tuyển Danh nhìn ông, dưới ánh đèn, baba hắn che miệng, như một tấm điêu khắc nghiêm túc. Hắn nhớ tới hôm nào đó đã nghe thấy người giúp việc lén lút trò chuyện.
""Baba, bọn họ nói, con chính là thứ cứu rỗi cuộc hôn nhân thất bại của hai người, là sao ạ?""
Ba ba con ngồi ăn cơm, chẳng khác gì My và Liên Xô đang chiến tranh lạnh.
Chu Thế Dương và Chu Tuyển Danh ngồi ở hai bên, Chu Tuyển Phỉ bị kẹp ở giữa, cảm giác như mình chính là Cuba vô tội bị ăn đạn oan.
Chu Thế Dương hôm nay đến tìm Chu Tuyển Phỉ đúng là có chuyện muốn cùng con trai lớn thương thượng. Có điều chuyện này lại có liên quan đến Chu Tuyển Danh. Ông biết đứa con út này của mình muốn ly hôn với Hoắc Thiếu Ngải.
Nửa tháng trước, Hoắc Thiếu Ngải đấm Chu Tuyển Danh một đấm là ở quán rượu nào đó khu Tĩnh An, tuy viêc này đã được Chu Tuyển Phỉ xử lí sạch sẽ rồi, nhưng Chu Thế Dương vẫn là nghe phong phanh được một chút.
Chu Tuyển Danh yên lặng ngồi ăn cơm. Lưỡi hắn trời sinh giống lưỡi mèo, sợ bị bỏng, nhưng bản thân hắn lại ham ăn, bởi vậy mỗi lần trong bữa cơm hắn đều trưng ra khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó.
Chu Thế Dương tưởng tượng ra hình ảnh Chu Tuyển Danh bị Hoắc Thiếu Ngải đánh, khóe miệng nhếch lên.
Ông dùng gậy chống đánh nhẹ vào cẳng chân của Chu Tuyển Danh một cái. Chu Tuyển Danh ngâng đầu, lườm ông một cái.
""Nghe bảo mày sắp ly hôn cùng Hoắc Thiếu Ngải hở?"" Chu Thế Dương cười cười hỏi.
Chu Tuyển Danh lập tức liếc về phía Chu Tuyển Phỉ. Chu Tuyển Phỉ ho một tiếng, yên lặng ngó qua phía khác, bịt tai trộm chuông*.
(Tự lừa dối mình nhưng không lừa dối được người khác)
Chu Tuyển Danh lạnh nhạt nói: ""Ông hôm nay tới tìm anh ấy thương lượng chính là chuyện này ấy à?""
Chu Thế Dương không bị giọng điệu của hắn làm cho lúng túng, ông tiếp tục cười nói: ""Nếu như tao nói, việc hôm nay tao muốn thương lượng với nó là tao muốn tái hôn, mày có thấy vui không con trai?""
Chu Tuyển Danh sầm mặt xuống: ""Ý ông là gì?""
""Chẳng có ý gì, nói chuyện với mày xíu thôi,"" Chu Thế Dương thực sự rất thương yêu con trai út của ông, kể cả là có cãi nhau với hắn cũng làm ông vui mừng vô cùng, ""Thật ra là người kia mày cũng có thấy qua rồi đó, là dì Hứa, còn nhớ không?""
Chu Tuyển Danh tức giận nói: ""Thì liên quan quái gì đến tôi?""
Chu Thế Dương vẫn không buông tha: ""Mày quên cô ta rồi sao? Là người đã cho ngươi chocolate đấy, nhỏ hơn mày hai tuổi, có ấn tượng không?""
(đoạn này trong raw nó là Hứa a di nên tớ để là dì:v, nhưng nhỏ hơn anh Tuyển Danh tận 2 tuổi mà để dì cũng sai sai ha?)
""Nhỏ hơn tôi hai tuổi...ông động dụng đến điên rồi à?Lão tàn phế.""
""Yên tâm, bản tnhân cô ta ngồi trên vị trí này còn thoải mái hơn ta thời còn trẻ, mày quên cô ta rồi nhỉ? Lúc nào tao bảo cô ta với mày đi ăn bữa cơm nhỉ?""
Chu Tuyển Danh nhịn không nổi nữa, ""Ùynh"" một cái ném đũa lên bàn ăn: ""Tôi ăn no rồi.""
""Ôi!"" Chu Tuyển Phỉ muốn gọi hắn quay lại thì hắn đã ""Rầm rầm rầm"" phi lên tầng hai tìm Chu Tiểu Tiêu rồi.
Lúc này Chu Tuyển Phỉ mới nhìn về phía Chu Thế Dương, thấp giọng oán trách: ""Bố chọc nó bực làm cái gì?""
""Vì vui đấy."" Chu Thế Dương tựa lưng vào ghế xe lăn, cười híp mắt nói: ""Năm đó ta không thích nó với Hoắc Thiếu Ngải kết hôn. Giờ thì ổn rồi, nhất phách lưỡng tán*, tâm tình thoải mái, trêu nó tý không được hả?""
(Kiểu chia ly ấy)
""Bố cũng thật là!"" Chu Tuyển Phỉ cảm thấy trong lòng có một đàn thảo nê mã chạy qua, nhưng anh lại không nói ra từ gì thô tục, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn chỉ mắng người bằng câu cũ; ""Có bệnh à!""
Chu Thế Dương cũng đã sớm quen với câu mắng người của con lớn, căn bản cũng chẳng đau chẳng ngứa: ""Đúng rồi, ta có bệnh, chân ta cũng không biết hỏng bao nhiêu năm rồi."" Ông chợt nhớ tới một chuyện, lại nói: ""Đúng rồi em trai con lần này tới, có phải vì chuyện ly thân với Hoắc Thiếu Ngải không? Hiện tại nó ở nhà con hả? Hay nó đang ở đâu? Ta nghĩ nếu tý ta khuyên nó một chút, để nó về chỗ ta ở, con nghĩ ta phải nói bao lâu nó mới chịu nghe?""
""Bố cũng không nghĩ đến độ khả thi của chuyện này hả? Căn bản là chẳng thể nào đâu.""
""Hừ."" Chu Thế Dương trào phúng liếc anh một cái, ""Con không biết đấy chứ, trước nó có nuôi một con mèo ở chỗ ta, mỗi tuần chỉ cần nó rảnh rỗi liền chạy qua chơi đấy.""
Chu Tuyển Phỉ ngẩn người: ""...... mèo gì cơ?""
""Một con mèo què chân, nuôi cũng mấy năm rồi, còn gọi là Tiểu Ngải cơ."" Chu Thế Dương híp mắt nói, ""Vốn là con mèo này em con lấy được từ cái đợt cứu trợ chó mèo hoang, nó mang về nuôi ba tháng, vì Hoắc Thiếu Ngải không thích mèo nên nó vứt ở chỗ ta.""
Chu Tuyển Phỉ đơ đơ giật giật một chút, tâm tình như mặt trời mọc đằng Tây.
Bố.... nuôi mèo? Là mèo của Chu Tuyển Danh để chỗ bố ấy hả?""
""Thu cằm của con lại, mở to đến độ sắp muốn rơi ra rồi kia kìa."" Chu Thế Dương ung dung uống một chén trà, thần thái như một con mèo già, ""Con cũng không phải không biết tích cách của em trai con, từ nhỏ đến lớn chỉ thích mấy cái thứ không lành lặn. Con mèo này xấu xí hơn cả mèo chết, cũng chẳng trách đứa nhỏ Hoắc Thiếu Ngải kia không thích. Con nghĩ ta thích nuôi con mèo này chắc, ta muốn ném nó đi lâu lắm rồi, nhưng chỉ sợ ném đi rồi em trai con lại đến chỗ ta ầm ĩ. Con nói xem, nó thích con mèo này đến thế, chỉ vì Hoắc Thiếu Ngai không thíc liền ném cho ta, cũng chỉ dám làm nũng trước mặt ta đấy. Nó coi người bố này là cái gì rồi....""
Chu Thế Dương lải nhải nửa ngày, Chu Tuyển Phỉ căn bản không muốn để ý tới ông, nhưng nếu thực sự bơ ông, cái miệng của ông nhất định sẽ quay sang trách mắng anh, Chu Tuyển Phỉ đành bất đắc dĩ nói tiếp: ""Bố cần gì tính toán gì với nó...""
""Ta không tính toán gì với nó cả, ngược lại giờ ta nghe rằng nó cũng ly hôn rồi, hình như đơn ly dị cũng kí rồi, người làm cha như ta, rất vui....""
Vẻ mặt Chu Tuyển Phỉ cứng lại, nhìn về phía ông: ""Ai nói với bố thế? Luật sư nó còn chẳng thèm tìm, đâu ra đơn ly hôn? Lại còn ký tên chứ...""
Chu Thế Dương thu lại nụ cười: ""Ta nghe bên Hoắc Thiếu Ngải là như vậy mà.""
Chu Tuyển Phỉ ""Oanh"" một tiếng, nói: ""Đó là con lừa Hoắc Thiếu Ngải!""
Chu Tuyển Danh trốn ở trong phòng đọc sách của Chu Tiểu Tiêu.
Gian phòng đọc sách của Chu Tiểu Tiêu trang trí chẳng khác gì một tòa lâu đài lớn, Cô bé đang mặc một bộ váy ngủ có hình ngôi sao, sau khi cơm nước xong liền nằm lăn ra đất chơi đồ chơi. Tất cả đống này chủ yếu là do Chu Tuyến Danh mua về cho bé. Khuôn mặt tròn tròn của Chu Tiểu Tiêu bị lò sưởi nung cho đỏ ửng, cô bé choi đùa một hồi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn về phía tiểu thúc thúc đang ôm gối ngồi trong góc, làm nũng nói: ""Tiểu thúc thúc, chú chơi với con đi mà.""
Chu Tuyển Danh nhìn nhìn, đáp: Con tự chơi đi, chú còn chưa đọc hết quyển sách này nữa.""
Chu Tiểu Tiêu ngoác miệng ra, bất mãn nói: ""Chú đang cầm quyển sách tranh mà mấy đứa con nít bốn năm tuổi đọc cũng không mất đến mười phút.""
""Đọc sách thì không chỉ nên nhìn mỗi tranh thôi đâu. Con xem, nó vừa có thể cắt cắt đán dán, thú vị như vậy mà.""
Chu Tiểu Tiêu: ""....""
Chu Tuyển Danh mở mắt ra, Chu Tiểu Tiêu nhìn hắn cười ngọt ngào, làm nũng: ""Chú chơi với con đi mà.""
Chu Tuyển Danh đóng lại quyển sách tranh, lẳng lặng nhìn nhóc một hồi, đưa cho cô bé một tấm xếp hình. Chu Tiểu Tiêu ""Oa"" một tiếng, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Hai người nằm lăn ra đất chơi đùa một hồi. Chu Tuyển Danh mua đồ xếp hình này, vừa mỏng manh lại dễ vỡ, một lớn một nhỏ hợp lực cố gắng nửa ngày mới miễn cưỡng lắp được một góc. Trong phòng khí ấm ngập tràn, hắn nhìn đống đồ lắp ghép vụn vặt, chốc lát cảm thấy buồn ngủ, còn có một cỗ cảm xúc không rõ tên lăn lộn trong lồng ngực, Hắn rất muốn òa lên khóc, nhưng ở trước mặt một đứa nhóc mà khóc thì thật sự rất mất mặt.
Chu Tiểu Tiêu bỗng nhiên gọi hắn một tiếng; ""Tiểu thúc thúc.""
""Hử?"" Hắn đè xuống cái cảm xúc khó chịu, xoa xoa đầu cô bé, ""Sao thế?""
Chu Tiểu Tiêu mở to đôi mắt tròn tròn nhìn hắn: ""Không phải chú muốn ly hôn với Tiểu Ngải Ngải đó chứ?""
Chu Tuyển Danh run lên một cái: ""Sao đến cả nhóc cũng biết vậy?""
Hắn nằm xuống sàn nhà, Chu Tiểu Tiêu cũng bắt chiếc nằm xuống bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay của hắn, bi bô hỏi: ""Tiểu thúc thúc, chú không yêu Tiểu Ngải Ngải nữa ư?""
Chu Tuyển Danh cảm thấy cô nhóc như là một tiêu đại nhân, không khỏi cười cười: ""Không có đâu, chỉ là chú...""
Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, phát hiện bản thân không trả lời nổi câu hỏi này.
Chu Tiểu Tiêu không hiểu tại sao hắn lại không nói gì, nghiêng đầu nhìn hắn: ""Vậy là chú chán ghét chú ấy sao? Hay là do hai chú cãi nhau vậy?""
Chu Tuyển Danh hơi ngạc nhiên: ""Con nghe ai nói vậy?""
Chu Tiểu Tiêu đáp: ""Con đoán, bởi vì baba và mama cũng vì cãi nhau nên mới ly hôn mà.""
Chu Tuyển Danh cau mày nói: ""Lúc ba mẹ con ly hôn, con còn chưa tròn một tuổi đâu.""
""Con đoán được đó, bởi vì người giúp việc đều nói như thế."" Hai con mắt của Chu Tiểu Tiêu sang lấp lánh, cô bé nói: ""Bọn họ bảo là baba mama của con kết hôn xong cũng chỉ ngọt ngào hai tháng đầu thôi, sau đó thì toàn là cãi nhau. Mama của con là luật sư lớn, miệng đặc biệt siêu phàm, baba thường không cãi lại được mama. Vì thế toàn là mama mắng baba, baba mới chiến tranh lạnh với mama. Sau đó hai người có qua có lại...""
Chu Tiểu Tiểu lắc đầu nói ra câu nói cuối cùng làm Chu Tuyển Danh cười như điên.
Chu Tiểu Tiểu nhìn Chu Tuyển Danh, ghé sát vào hắn hơn, ánh mắt có chút hiếu kỳ: ""Tiểu thúc thúc, sao chú với tiểu Ngải Ngải lại cãi nhau vậy?""
Chu Tuyển Danh cười nói: ""Rốt cuộc sao con lại hỏi đến cái này vậy?""
""Con biết suy nghĩ đó.""
""Đây cũng chẳng phải chuyện vì vui vẻ."" Ngữ khí của Chu Tuyển Danh nhạt dần, nhưng vẫn cười cười với Chu Tiểu Tiêu, ""Chú với chú ấy... thật ra vẫn tốt mà.""
""Vẫn tốt mà... là sao ạ?""
Tiểu hài tử liền thích thú mà nói lên vấn đề nó nghi vấn.
Chu Tuyển Danh có chút hối hận vì đã nói chuyện với cô nhóc về đề tài này.
""Chỉ là cãi nhau bình thường thôi. Cả hai cũng không có lớn tiếng, cũng chẳng quan tâm có thể làm hòa được nhau không, chỉ đơn giản là đang phát tiết tâm tình thôi. Ầm ĩ nửa ngày cũng chẳng biết đối phương bực tức gì. Trước đây chú còn có sức cãi nhau với chú ấy, sau đó chú ấy muốn gây sự, chú cũng lười lên tiếng.""
""Sao thế ạ? Chú cũng giống baba cháu ư, ăn nói vụng về, chỉ có thể mắng người ta có bệnh hay không, nói không lại tiểu Ngải Ngải sao ạ?""
Cô nhóc đóng giả Chu Tuyển Phỉ mắng người chọc cười Chu Tuyển Danh, thanh âm của hắn nhẹ nhàng đi đôi chút: ""Không phải đâu, là giọng của chú không lớn như giọng của chú ấy, chú có gây sự với chú ấy, chú ấy cũng không nghe thấy. Hơn nữa chú ấy còn rất đáng yêu. Chỉ cần khóc lên, chú liền không còn cách nào, chỉ có thể nhẹ nhàng mà quát thôi."
""Hóa ra tiểu Ngải Ngải là con mèo nhỏ đáng yêu!"" Chu Tiểu Tiêu đặt cho ngôi sao lớn cái biệt danh chẳng đáng yêu chút nào.
Chu Tuyển Danh cười, không nhịn được nói: ""Ừ, cậu ấy rất đáng yêu, hơn nữa cũng rất tốt.""
""Tốt gì cơ ạ?""
""Ừ, cậu ấy khóc xong sẽ quên sạch mình đã nói cái gì, buổi sáng mới vừa ầm ĩ với chú xong, buổi chiều lại có thể ôm ôm chú, có phải rất đáng yêu không?""
Chu Tiểu Tiêu vỗ tay: ""Vậy chú ấy không phải là con mèo nhỏ đáng yêu, chú ấy là con cá vàng nhỏ.""
Chu Tuyển Danh cảm thấy biệt hiệu mà Chu Tiểu Tiêu đặt cho Hoắc Thiếu Ngải đáng yêu cực kì, không nhịn được mà véo má cô nhóc.
Chu Tiểu Tiêu ""Oái"" một tiếng, lại nằm xuống bên cạnh hắn: ""Thế còn tiểu thúc thúc, chú thì sao ạ?""
""Chú hả?""
""Chú cũng như là cá vàng nhỏ vậy, sau khi cãi nhau xong, có nhớ gì không ạ?""
Chu Tuyển Danh ngẩn người, nhìn cặp mắt đen đen to tròn của Chu Tiểu Tiêu, bỗng nhiên cảm giác như hiện tại mình đang bị Hoắc Thiếu Ngải nhìn chằm chằm. Tâm tình bị đè ném lập tức tuôn ra, hắn há miệng, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh gì.
"".... Không, chú đều nhớ. Mỗi một câu nói của cậu ấy, chú đều nhớ kỹ.""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.