Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 2012:




Chương 2012

Đường Vũ Kỳ bình tĩnh hỏi Mặc Miên Thu: “Thân phận người chết đã xác định chưa? Là người ngày hôm qua chúng ta đưa về à?”

“Đã xác định rồi. Điều quan trọng là người xâm hại, tài xế chở người đó đã nhận tội rồi.” Mặc Miên Thu cười khẩy. Bảo rằng không ai châm đầu vào lửa phía sau là chuyện không thể nào, chuyện vừa xảy ra rạng sáng, sáng hôm nay đã lên thẳng hot search, gần như nhà nhà đều đã biết chuyện. Hiện tại, Đường Vũ Kỳ đang bị vô vàn công chúng thóa mạ luôn rồi.

Đường Vũ Kỳ nhanh chóng suy tính rõ ràng cái được cái mất từ chuyện này, cô giận tới mức bật cười. Từ khi nào lại có kẻ dám bày mưu hãm hại cô vậy?

“Vậy thì, tình hình hiện tại thế nào?”

Đường Vũ Kỳ cười. Nếu đã có kẻ đưa đầu đến, thì cô cũng chẳng thiết phải nương tay làm gì.

“Tình hình như cậu thấy đó. Cậu đoán xem, chuyện này nhắm vào cậu, hay nhắm vào VG?” Giọng nói của Mặc Miên Thu đã đổi lại, mềm mại, ngòn ngọt.

“Động được vào tớ, động được vào VG cơ à?” Hầu như ai cũng rõ lai lịch của Đường Vũ Kỳ, VG che chở cho cô. Nhưng dám dùng cô để đả động VG là chuyện bất khả thi. Vậy nên, chuyện này là nhằm vào cô.

“Cậu biết rõ là được” Mặc Miên Thu nói với vẻ sâu xa: “Trong khoảng thời gian này nhớ để ý đấy. Tớ sợ họ không dừng tay đâu.

“Còn lâu tớ mới dừng tay. Là cả một mạng người đấy, tớ phải khiến bọn chúng trả cái giá đắt!” Đường Vũ Kỳ như nghiến răng nghiến lợi nói. Hãm hại cô cũng được thôi, nhưng dám hãm hại người của cô thì không thể được!

“Được.” Mặc Miên Thu hiểu ý Đường Vũ Kỳ, cũng chẳng khuyên can gì. Vốn dĩ không thể nào nương tay với chuyện này được, huống hồ gì, trước khi chết, cô gái kia còn bị người ta làm nhục nữa, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua.

“Chúng ta sẽ tự xử lý chuyện này. Tớ không muốn liên lụy đến người nhà mình đâu” Đường Vũ Kỳ nói. Dù thế nào cô cũng không thể để người nhà mình lo lắng được.

Mặc Miên Thu không nói gì mà đã cúp máy, Đường Vũ Kỳ biết, cô ấy đã đồng ý rồi.

“Chúng ta sẽ tự xử lý chuyện này. Tớ không muốn liên lụy đến người nhà mình đâu” Đường Vũ Kỳ nói. Dù thế nào cô cũng không thể để người nhà mình lo lắng được.

Mặc Miên Thu không nói gì mà đã cúp máy, Đường Vũ Kỳ biết, cô ấy đã đồng ý rồi.

Từ giờ đến show thời trang của VG còn chưa đầy mười ngày. Chuyện người hâm mộ bị hại đang được bàn tán sôi nổi, bình luận trên internet hết lớp này đến lớp khác, nhưng gần như tất cả những bình luận ấy đều là lời chửi rủa, mạt sát Đường Vũ Kỳ mau cút khỏi giới thời trang.

Không ít fan trở mặt thành anti, còn nhóm fan tin tưởng Đường Vũ Kỳ, ủng hộ Đường Vũ Kỳ thì chỉ cần vừa bênh vực cô vài câu là sẽ bị mắng chửi xối xả. Mặc Miên Thu vốn định seeding kiểm soát bình luận thì Đường Vũ Kỳ lại bảo không cần, bảo người liên hệ với fan kêu họ tạm thời đừng làm gì hết.

Đường Vũ Kỳ chẳng buồn gặp mặt tên tài xế mà lập tức cho người đi tìm hiểu về hoàn cảnh của ông ta. Không ngoài dự đoán, ban đầu đang túng thiếu, vậy mà gần đây lại lấy được một cọc tiền kếch xù.

Thu thập chứng cứ đầy đủ rồi, Đường Vũ Kỳ mới đến gặp tài xế, nói nhẹ bẫng tất cả những giao dịch của ông ta với người khác rồi hỏi thẳng, là ai giao dịch với ông †a.

Đường Vũ Kỳ thấy tên tài xế im như hũ nút, chẳng hé nửa lời thì cũng chẳng lấy làm nóng nảy, mà chỉ bâng quơ nói: “Dù có thay người khác gánh tội thì cũng phải gánh sao cho khôn khéo một chút chứ.”

Người kia đờ đẫn nhìn Đường Vũ Kỳ, sao cô lại biết được… “Tôi chẳng thay ai nhận ụ tội hết. Chuyện này, là do tôi làm ra!” Ông †a sốt sắng nói.

Đường Vũ Kỳ chẳng buồn bận tâm đến, ép di động vào móng tay khiến móng tay †rong suốt cong vòng thành một độ cung mãn nhãn: “Tại hiện trường không có một chút dấu vết, thế nhưng trong móng tay cô gái ấy lại có lớp da. Dù nó lưu lại bằng cách nào thì lớp da đó cũng không phải của ông. Ông cảm thấy sẽ mất bao lâu để tra ra điều đó đây?”

Người đàn ông kia nhìn Đường Vũ Kỳ.

Sao cô ta lại biết? Không phải là họ bảo đã dọn dẹp sạch sẽ rồi ư? Chỉ cần mình nhận tội là xong! Ai thèm quan tâm đến mấy thứ đó chứ! Đường Vũ Kỳ đã biết hai năm rõ mười, chẳng qua vì cần ông ta làm nhân chứng nên cô mới kiên nhẫn chờ đợi thôi. Vốn dĩ cô chỉ cần người này nhận tội là được, nhưng mà, có lẽ là vì cô quá tỉ mỉ, đám người đó không chú ý đến móng tay có dính da, nên chúng đã lưu lại.

“Thế bây giờ, ông kể hết mọi chuyện đã xảy ra được chưa?” Đường Vũ Kỳ không mấy kiên nhẫn. Cô đã cho người tìm kiếm “hung thủ thật sự” rồi, nên chẳng muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.

Người đàn ông vẫn câm như hến, Đường Vũ Kỳ cười khẩy một tiếng: “Thứ mà người khác cho ông, tôi có thể lấy lại nó chỉ trong một nốt nhạc đấy. Ông muốn tiên, nhưng ông có chắc là người thân của mình có thể sử dụng không?”

“Cô không thể làm vậy được!” Người đàn ông bỗng kích động hẳn lên, còng tay va vào bàn, vang lên tiếng động trầm đục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.