Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 994:




Chương 994

Thời khắc đó hắn mới biết mình quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn hơn dự đoán rất rất nhiều.

Lăng Hoa Thanh không thể nhịn được mà gào thét: “Con và nó đã ly hôn, nó là con gái của kẻ thù, Lâm Chi Vũ mới là vợ của con, con bé mới là người phụ nữ sẽ làm bạn với con cả đời.”

Lăng Tiêu lẳng lặng nhìn ông ta, một lát sau mới khuỵ gối quỳ xuống trước mặt Lăng Hoa Thanh.

Quản gia lập tức biến sắc: “Thiếu gia, ngài đang làm gì, mau đứng dậy đi, có chuyện gì thì nói rõ ràng.”

Lăng Tiêu không quan tâm đến quản gia mà kiên quyết nhìn vào Lăng Hoa Thanh: “Ba, hôm nay con đến là muốn nói với ba con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ.”

Lăng Hoa Thanh siết chặt nắm đấm, trên gương mặt âm trầm đầy phẫn nộ và phức tạp: “Con lặp lại lần nữa xem.”

Chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra!

Con trai muốn ruồng bỏ ông ta vì một người phụ nữ.

Lăng Tiêu quỳ thẳng lưng, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ.”

Lăng Hoa Thanh không khống chế được cảm xúc nữa: “Quản gia, lấy gia pháp.”

Quản gia bị hù đến sắc mặt trắng bệch: “Nhị gia bớt giận, thiếu gia chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi.”

Không khuyên còn đỡ, vừa khuyên can Lăng Hoa Thanh lại càng mất khống chế: “Vậy để tôi đánh cho nó tỉnh, còn không mau đi.”

Quản gia không dám khuyên nữa mà lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn quỳ thẳng ở đó, trên mặt không có một tia sợ hãi.

Quản gia bất đắc dĩ buông tiếng thở dài rồi đi lấy gia pháp.

Lăng Hoa Thanh cầm roi qua rồi quất thật mạnh lên lưng Lăng Tiêu, rất nhanh áo sơmi sau lưng hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Từ đầu đến cuối Lăng Tiêu vẫn quỳ thẳng ở đó, mà Lăng Hoa Thanh cũng không chút đau lòng, ra tay càng ngày càng ác, không ai chịu nhận thua.

Mãi đến khi sau lưng Lăng Tiêu máu thịt be bét thì quản gia mới quỳ xuống cầu xin: “Nhị gia, đừng đánh nữa, thiếu gia đã biết sai rồi, xin ngài đừng đánh nữa.”

Lúc này Lăng Hoa Thanh mới thu tay lại: “Vậy còn từ hôn không?”

Lăng Tiêu chống tay lên mặt đất miễn cưỡng đứng lên, quay lại nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, lưng vẫn rất thẳng: “Con và cô ta không có đính hôn, sao lại nói là từ hôn được?”

“Con và cô ta không có đính hôn, sao lại nói là từ hôn được?”

Lời Lăng Tiêu nói làm Lăng Hoa Thanh nổi trận lôi đình, giơ roi lên lại quất vào người Lăng Tiêu: “Thằng nghịch tử.”

Lần này Lăng Tiêu đưa tay chụp lấy roi, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng trông rất kiên quyết: “Ba, con nói lại lần nữa, con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ.”

Lăng Hoa Thanh rút lại mấy lần vẫn không thể kéo roi ra khỏi tay Lăng Tiêu, cuối cùng ông ta thu tay lại, một lúc sau mới dần dần tỉnh táo lại, đôi mắt vẩn đục hiện lên đầy vẻ đau đớn: “Con thật sự muốn ruồng bỏ ba vì một người phụ nữ sao?”

Đúng là Lăng Tiêu nghĩ như vậy, nếu như hai người kia không phải Thịnh Xán và Thịnh Hoàn Hoàn thì ai quan tâm đúng sai gì chứ?

Nếu như hắn chưa từng rung động với Thịnh Hoàn Hoàn thì ba con họ cần khó xử như vậy không?

Hắn nghĩ là hắn cầm được thì buông xuống được, Thịnh Hoàn Hoàn có cũng được mà không có cũng không sao, cô và những người phụ nữ khác không có gì khác biệt, nhưng cô chỉ dùng thời gian nửa tháng đã nói cho hắn biết hắn lừa mình dối người đến mức nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.