Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1248:




Chương 1248

Thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất, vừa mở cửa ra liền có một đám người xông tới.

Đường Nguyên Minh đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên giường bệnh di động, ánh mắt dời khỏi gương mặt tinh xảo của cô, cuối cùng rơi vào phần bụng bằng phẳng đó, anh lạnh lẽo nói: “Mau làm kiểm tra cho cô ấy, nếu tất cả bình thường thì lập tức tiêm thuốc tê làm giải phẫu.”

Anh không muốn giữ lại đứa nhỏ trong bụng cô thêm giây phút nào nữa.

Trong phòng khách to lớn có mấy thiết bị, Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn mê được một đám nữ bác sĩ và y tá kiểm tra.

Mà Đường Nguyên Minh dặn dò xong lại tiến vào thang máy.

Khi thang máy mở ra lần nữa, Đường Nguyên Minh trông thấy Mộ Tư ngồi trên xe lăn và cảnh sát đang xông về hướng họ.

Cảnh sát đưa giấy tờ ra cho Đường Nguyên Minh xem rồi yêu cầu lên lầu điều tra.

Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Điều tra? Lệnh khám xét đâu?”

Cảnh sát nghiêm túc nói: “Mộ tổng tận mắt nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ đã hôn mê lên lầu, chúng tôi hoài nghi anh có mục đích bất chính, vì an nguy của cô gái đó, cảnh sát chúng tôi có quyền lên lầu điều tra.”

“Người phụ nữ của tôi ngủ quên, tôi ôm cô ấy lên nghỉ ngơi mà thôi.”

Đường Nguyên Minh sắc bén nhìn cảnh sát trước mặt: “Có lẽ anh không biết tôi, muốn xét nhà của tôi thì đi lấy giấy khám xét từ cục trưởng của các người, nếu không không ai được đi lên.”

Cảnh sát thấy Đường Nguyên Minh có khí thế bất phàm, ăn nói ngông cuồng như vậy thì suy đoán thân phận của anh không đơn giản, hơn nữa trong tay anh ta thật sự không có giấy khám xét nên nhất thời tiến thối lưỡng nan.

Lúc này Mộ Tư nói: “Lên lầu điều tra đi, cấp trên trách tội xuống thì tính hết lên đầu tôi.”

Có câu nói này của Mộ Tư, cảnh sát lập tức nháy mắt ra hiệu với đám đồng nghiệp, muốn xông lên trước đè Đường Nguyên Minh lại.

Ai ngờ anh ta quay người lại còn chưa kịp ra tay thì đã bị Đường Nguyên Minh đánh ngã.

Không đến mười giây, mấy cảnh sát đều bị đánh gục.

Đường Nguyên Minh còn giật súng của một cảnh sát rồi chỉa nòng súng lạnh như băng vào đầu Mộ Tư, khinh thường liếm liếm khóe miệng: “Mộ tổng thật là rảnh rỗi quá!”

Hai tay Mộ Tư siết chặt xe lăn dưới người, mặt không cảm xúc mở miệng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì Hoàn Hoàn?”

Đường Nguyên Minh càng không để Mộ Tư gặp mặt thì anh ta càng lo lắng cho tình trạng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Đường Nguyên Minh thu súng lại rồi thuần thục thưởng thức trong tay: “Mấy ngày nay Hoàn Hoàn không được nghỉ ngơi tốt, tôi chỉ muốn để cô ấy ngủ ngon một giấc. Tôi sẽ không làm gì cô ấy, cho nên Mộ tổng khỏi phải lo lắng, đi về nhà đi, Bạch Tuyết của anh đang ở nhà chờ anh trở về kìa.”

Câu nói này của Đường Nguyên Minh đâm trúng chỗ đau của Mộ Tư, anh ta nhìn mấy cảnh sát nằm trên mặt đất đau đớn ôm người bên cạnh mà giọng dịu lại một chút: “Để tôi đi lên nhìn Hoàn Hoàn một cái.”

“Anh sẽ làm ồn cô ấy nghỉ ngơi.”

Đường Nguyên Minh nhướn mày, chỉa súng vh cảnh sát trên mặt đất: “Mộ tổng không về thì chỉ sợ chuyện này không thể kết thúc, ngày mai Hoàn Hoàn tỉnh lại biết anh theo dõi mình thì anh cảm thấy cô ấy sẽ nghĩ thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.