Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2646:




Chương 2646

Chỉ là sau khi bà cụ Nguyễn quay người lại và nhìn thấy chuyện xảy ra, sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi, hai mắt cũng trợn tròn cả lên, nhất thời quá kinh ngạc, suýt nữa thì không nhịn được hét toáng lên.

Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, lúc này bà ta thật sự hận không thể bóp ch3t thằng nhóc, đứa trẻ nghịch ngợm này rốt cuộc đến từ đâu thế? Sao nó có thể? Sao có thể?!

Lúc này, Đường Minh Hạo mở to đôi mắt tròn xoe, hai màu đen trắng rõ ràng của mình ra, vô tội nhìn bà cụ Nguyễn: “Cháu thấy miệng ông ấy bẩn quá nên muốn lau giúp ông ấy mà thôi.”

Khi Đường Minh Hạo nói những lời này, tay cũng tự giác giơ chiếc khăn giấy ướt lên trước mặt bà cụ Nguyễn, đương nhiên cũng để các phóng viên có thể nhìn thấy: “Bà xem, bẩn lắm luôn, cháu vừa mới lau nhẹ mà khăn ướt đã đen xì rồi.”

Vẻ mặt của Đường Minh Hạo lúc này rất vô tội, vô tội đến nỗi khiến người khác không nhẫn tâm nghi ngờ.

Sau đó, Đường Minh Hạo lại chỉ vào ông cụ Nguyễn nằm trên giường bệnh, giọng nói đầy tự hào: “Bà xem, cháu lau giúp ông ấy như vậy, miệng của ông ấy cũng sạch hơn rất nhiều.”

Lúc này, miệng của ông cụ Nguyễn đã bị Đường Minh Hạo lau mất một bên, không còn bầm đen như trước đó mà hoàn toàn khôi phục lại màu sắc bình thường.

Cố Ngũ nhịn không được khẽ giật khóe môi. Bộ dạng giả vờ vô tội của cậu chủ nhà nhỏ mình đúng là không ai bì nổi. Anh ta biết rõ cậu chủ nhỏ đang cố ý, hơn nữa cậu chủ nhỏ cũng đã mưu tính trước nên mới chuẩn bị sẵn khăn giấy ướt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Vả lại khi đến gần Đường Minh Hạo, Cố Ngũ mơ hồ ngửi thấy một mùi rất đặc biệt nên anh ta chắc chắn, cậu chủ nhỏ nhất định đã thêm thuốc nước đặc biệt vào khăn ướt. Loại thuốc nước này còn mạnh hơn nhiều so với những loại nước tẩy trang thông thường.

Dùng loại thuốc nước này để lau, bảo đảm có thể lau hết mọi thứ trên mặt, do đó ban nãy cậu chủ nhỏ nói chỉ lau nhẹ, chắc chắn là nói thật.

Không thể không nói, cậu chủ nhỏ suy nghĩ quá chu đáo, trước tiên cố ý chọc tức bà cụ Nguyễn, để bà ta mất kiểm soát, sau đó lại lợi dụng ưu thế nhỏ bé của dáng người, đến gần giường bệnh của ông cụ Nguyễn mà không một ai phát hiện. Trước đó còn chuẩn bị sẵn thuốc nước, vừa ra tay đã thành công lau sạch lớp hóa trang trên miệng ông cụ Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn lúc này vẫn đang nằm trên giường bệnh, tiếp tục “ngất”, dù sao bây giờ mà ông ta tỉnh lại thì cũng không hợp lý lắm.

Tất cả phóng viên đều sững sờ, nhất thời vẫn chưa phản ứng trở lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Bà cụ Nguyễn đương nhiên là người hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhất. Lúc này, sắc mặt của bà ta đã trở nên vô cùng khó coi, lồ ng ngực cũng không ngừng phập phồng, rõ ràng là đang rất tức giận. Nếu không phải hiện giờ có quá nhiều phóng viên đang ở đây, nói không chừng bà ta sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Vì sao mọi người lại nhìn cháu? Cháu chỉ thấy miệng ông ấy quá bẩn nên lau giúp ông ấy mà thôi.” Đường Minh Hạo khẽ chớp đôi mắt to tròn, rồi lại tiếp tục chớp, vẻ mặt càng vô tội hơn.

“Mọi người nhìn xem có phải mặt ông ấy cũng bẩn hay không? Có cần cháu lau mặt cho ông ấy không?” Đường Minh Hạo thấy mọi người vẫn chưa phản ứng trở lại thì tiếp tục cầm khăn ướt định lau mặt giúp ông cụ Nguyễn.

“Cháu định làm gì?” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy động tác của Đường Minh Hạo thì không khỏi nheo mắt lại. Ngay sau đó, bà ta quét ánh mắt hung dữ về phía Đường Minh Hạo. Giờ phút này bà ta thật sự muốn bóp ch3t đứa trẻ đáng chết này mà!

“Lau sạch mặt cho ông ấy! Miệng và mặt ông ấy bẩn quá, ông ấy cứ hôn mê mãi không tỉnh có lẽ là vì miệng và mặt quá bẩn. Cháu lau sạch giúp ông ấy, nói không chừng ông ấy có thể tỉnh lại đó!” Đường Minh Hạo mở to đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng, lúc này thằng nhóc hoàn toàn có bộ dạng đơn thuần và ngây ngô của một đứa trẻ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.