Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2642:




Chương 2642

Liên quan tới chủ nhân của Diêm Môn, người đã gặp ít lại càng ít, bởi vì nguyên nhân này, Diêm Môn ở trong mắt mọi người càng thêm thần bí, càng sâu không lường được.

Quỷ Vực Chi Thành mặc dù rất lớn mạnh, nhưng nó vốn không ở thành phố A, mà Diêm Môn lại là ‘nơi sinh trưởng’ của thành phố A.

Nếu thật sự muốn so sánh Diêm Môn và Quỷ Vực Chi Thành, Diêm Môn tương đương với hoàng đế miệt vườn của thành phố A, mà Quỷ Vực Chi Thành rốt cuộc vẫn là ngoại lai, nói chân chính uy hiếp, trong lòng người thành phố A, Diêm Môn vẫn hơn một bậc.

Dĩ nhiên giờ phút này mọi người theo bản năng so sánh cũng là thế lực của Diêm Môn và Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A.

Cho nên sau khi Đường Minh Hạo tự báo môn hộ, mọi người đều hoàn toàn kinh sợ, chủ nhân Diêm Môn bọn họ cũng chưa từng gặp, không biết là người thế nào, hôm nay cậu chủ nhỏ của Diêm Môn lại lộ mặt.

Chỉ là cậu chủ nhỏ này đội mũ, đeo kính đen, như vậy cũng nhìn không quá rõ ràng.

Trong lòng bà cụ Nguyễn cũng cả kinh, Diêm Môn dĩ nhiên bà đã từng nghe nói, cũng biết một chút, rất nhiều người đều nói Diêm Môn vượt qua Nguyễn thị, liên quan tới điều này không thể nào nghiên cứu, dẫu sao Nguyễn thị và Diêm Môn không phải đối lập, cũng chưa từng thật sự so sánh.

Hơn nữa chuyện Diêm Môn và Nguyễn thị xử lý vẫn có rất nhiều bất đồng lớn.

Dĩ nhiên bà cụ Nguyễn không biết Diêm Môn là của Nguyễn Hạo thần, cho nên giờ phút này trong lòng bà cụ Nguyễn lại không nhịn được nghi ngờ, bọn họ và Diêm Môn cũng không lui tới, Diêm Môn hôm nay vì sao phải tìm tới cửa?

“Hóa ra là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, không biết ba cậu là ai?” Bà cụ Nguyễn dù sao cũng đã gặp tình cảnh lớn, lập tức bình tĩnh, bắt đầu muốn hỏi dò ra chút tin tức từ Đường Minh Hạo.

Liên quan tới vấn đề này, tất cả mọi người ở đây đều muốn biết, bởi vì ở đây ai cũng chưa từng thấy chủ nhân của Diêm Môn, cũng không biết chủ nhân Diêm Môn là ai, nói không chừng hôm nay thật sự có thể từ trong miệng cậu chủ nhỏ này hỏi thăm ra một chút.

“Bà không cần nghĩ cách hỏi dò thân phận của tôi, bà biết thân phận tôi đối với bà đối với tôi đều không có lợi.” Đường Minh Hạo nghĩ đến chuyện ông cụ Nguyễn muốn đưa em gái đi, nếu để ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn biết thân phận của cậu, bọn họ vì leo lên Quỷ Vực Chi Thành, có phải cũng sẽ đưa cậu đi không?

Đường Minh Hạo cảm thấy nếu trước đó ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng biết tồn tại của mình, có thể cũng sẽ giống như đối phó em gái mà đối đãi với cậu, dẫu sao ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn muốn cho tới bây giờ không phải người thân, bọn họ muốn chính là lợi ích.

Nặng cháu trai, nặng cháu gái, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn khẳng định càng muốn công chúa Quỷ Vực Chi Thành sinh cháu cho.

Cố Ngũ nghe lời của Đường Minh Hạo, tự nhiên biết tâm tư của Đường Minh Hạo, sắc mặt Cố Ngũ không khỏi trầm xuống, lạnh lùng quét bà cụ Nguyễn một cái.

Bà cụ Nguyễn sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Đường Minh Hạo sẽ trả lời như vậy, bà cụ Nguyễn nhìn Đường Minh Hạo, trong lòng hơi nổi nóng, đứa nhỏ này thật sự không biết lễ phép.

“Vậy vì sao cậu phải tới đây? Nhà họ Nguyễn chúng ta và Diêm Môn hình như không có lui tới gì.” Giờ khắc này giọng của bà cụ Nguyễn cũng thay đổi rõ ràng, trở nên nghiêm nghị, trở nên không kiên nhẫn, nếu không phải hơi cố kỵ Diêm Môn, bà thật sự muốn đuổi thằng nhóc này ra ngoài.

Giờ phút này ông cụ Nguyễn nằm ở trên giường, ông giả bộ bất tỉnh cho nên cuộc đối thoại trong phòng, ông dĩ nhiên nghe rõ ràng, nghe được đứa bé nói cậu là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, trong lòng ông cụ Nguyễn cũng cả kinh.

Lúc trước bảo vệ đi vào báo cáo cho bà cụ Nguyễn nói cậu chủ nhỏ này là tới tìm ông tính sổ, nhưng cho tới bây giờ ông chưa từng đắc tội Diêm Môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.