Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2447:




Chương 2447

“Không phải, chuyện này không liên quan đến tôi, không phải nói oan có đầu nợ có chủ sao?” Cố Ngũ trợn mắt, rất khiếp sợ, không phải vừa rồi mọi chuyện đã sáng tỏ rồi sao, lão đại giao cho anh ta làm, anh ta vô tội.

Sao cậu chủ nhỏ có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh ta chứ?

Cậu chủ nhỏ không dám tính sổ với lão đại, cho nên chỉ có thể trút giận lên anh ta sao?

Vì sao người xui xẻo luôn là anh ta chứ?

Không công bằng!

Cố Ngũ vừa định kháng nghị, sau đó anh ta đối diện với ánh mắt của lão đại nhà mình, mặc dù lão đại không trừng mắt giống như cậu chủ nhỏ, nhưng ánh mắt của lão đại còn đáng sợ hơn cậu chủ nhỏ gấp mười lần, Cố Ngũ chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống bụng.

Anh ta không thể đắc tội với cậu chủ nhỏ, anh ta cũng không thể đắc tội với lão đại, cho nên anh ta vẫn nên im lặng. Xui xẻo thì xui xẻo, còn tốt hơn là mất mạng!!

Nguyễn Hạo thần đưa Đường Minh Hạo đến trước xe của mình, Nguyễn Hạo thần mở khóa, Đường Minh Hạo đứng trước xe nhưng không lên xe cũng không nói lời nào.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nhớ tới lúc em gái và Nguyễn Hạo thần nhận nhau, lúc đó Nguyễn Hạo thần vẫn luôn ôm em gái, Nguyễn Hạo thần đưa em gái lên xe.

Khi đó Nguyễn Hạo thần vô cùng dịu dàng cũng rất vui vẻ, không hề giống như bây giờ.

Cho nên Nguyễn Hạo thần không phải không thích trẻ con, Nguyễn Hạo thần thích em gái, chỉ không thích cậu.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nghĩ vậy thì tâm trạng càng không tốt.

“Sao vậy? Không phải về nhà sao? Lên xe.” Nguyễn Hạo thần đứng ở bên cạnh nhìn cậu, cậu ba Nguyễn đối xứ với con trai không hề nhẹ nhàng và tinh tế giống như với công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Trong mắt cậu ba Nguyễn, con trai và con gái không giống nhau, có thể cưng chiều vô bờ bến con gái, nhưng không thể quá nuông chiều con trai.

Cho nên lúc này cậu ba Nguyễn không những không đối xử dịu dàng giống như công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, mà giọng nói của anh còn có chút nghiêm khắc, sự uy nghiêm của người làm ba.

Đường Minh Hạo chỉ có năm tuổi, nhưng suy nghĩ của cậu đã vượt xa đứa bé năm tuổi, hơn nữa vừa rồi Đường Minh Hạo còn cho người Diêm Môn đào hố bẫy anh, năng lực của Đường Minh Hạo thật sự rất lớn, vì thế trong tiềm thức của Nguyễn Hạo thần không xem Đường Minh Hạo là đứa trẻ năm tuổi.

Nguyễn Hạo thần công nhận năng lực của Đường Minh Hạo, cũng là sự tôn trọng của Nguyễn Hạo thần đối với Đường Minh Hạo.

Nếu là ngày thường, Đường Minh Hạo chắc chắn hiểu được, nhưng lúc này trái tim của cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo trở thành thủy tinh, còn có bệnh công chúa, cho nên Đường Minh Hạo nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của Nguyễn Hạo thần thì vô cùng tủi thân.

“Tôi không cần ông đưa tôi về nhà.” Đường Minh Hạo chỉ là một đứa bé năm tuổi, cũng sẽ có tính cách của trẻ con, nhưng từ trước đến nay Đường Minh Hạo luôn hiểu chuyện, cậu chưa từng ầm ĩ như vậy ở trước mặt Tô Khiết.

“Tôi nói chú đưa tôi về.” Đường Minh Hạo nhìn thấy Cố Ngũ đang xem náo nhiệt thì nói với Cố Ngũ: “Chú, chú đưa tôi về nhà.”

“Hả? À…” Cố Ngũ không nhịn được tò mò đi ra xem náo nhiệt, Cố Ngũ không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, hai ba con này đang giận dỗi? Sau đó anh ta lại trở thành nơi trút giận, anh ta rảnh rỗi đi xem náo nhiệt làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.