Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2302:




Chương 2302

Chỉ cần tin tức truyền ra ngoài, sau này dù Tô Khiết có đưa ra nhiều bằng chứng chứng minh nữa cũng vô ích, chỉ khiến mọi người cảm thấy Tô Khiết đang muốn che đậy.

Việc này Bùi Doanh cũng đã tính toán trước, Bùi Doanh tính toán rất nhiều, nhưng cô ta không tính tới việc Mộ Dung Tri sẽ lựa chọn gọi cảnh sát.

Một khi gọi cảnh sát và cảnh sát can thiệp, họ tất nhiên sẽ tìm ra manh mối rằng những bằng chứng đó đều là hàng dỏm.

Những gì Bùi Doanh muốn phát tán nó chỉ tồn tại được trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng sau khi cảnh sát can thiệp, sẽ không ai dám phát tán bừa bãi nữa.

Khi cảnh sát kiểm tra mọi thứ, kế hoạch của cô ấy sẽ bị phá hỏng.

Bùi Doanh lúc này nghiến răng nghiến lợi, lúc trước cô ta đã biết nhà họ Ngụy luôn bảo vệ Tô Khiết, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng nhà họ Ngụy sẽ vì bảo vệ Tô Khiết mà đến mức bỏ qua yến tiệc của chính gia tộc.

“Được rồi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay.” Những người đi theo Mộ Dung Tri thấy bà Ngụy không có phản đối gì, tự nhiên đồng ý một lần nữa, sau đó thật sự đi báo cảnh sát.

Tô Khiết biết Mộ Dung Tri làm chuyện này cho mình, trong lòng cảm động nhưng cũng có chút buồn bực, thật sự không muốn vì mình mà phá hỏng yến tiệc của nhà họ Ngụy.

“Mộ Dung …” Kỳ thực không cần gọi cảnh sát, cô cũng có cách chứng minh mọi chuyện tại chỗ, chỉ chờ người đàn ông kia tung hết thủ đoạn, sau đó giải quyết tất cả.

Tất nhiên, Tô Khiết cũng hiểu rằng nếu có cảnh sát can thiệp thì mọi chuyện chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn, lúc đó cô phản công sẽ có lợi hơn.

Đương nhiên, Tô Khiết hiểu rõ, sau này cho dù cô ấy chứng minh mình vô tội, nhất định sẽ có rất nhiều người vẫn sẽ bóng gió chuyện này, nhưng nếu cảnh sát tới, người có mặt ở đây tất nhiên sẽ không dám nói nhảm.

“Khiết Khiết, hôm nay anh không chỉ vì em mà làm chuyện này đâu. Có kẻ đang gây rối trong bữa tiệc nhà anh. Nếu đã như vậy, sau này Mộ Dung Tri anh sao có thể tránh khỏi phiền phức?” Mộ Dung Tri cắt ngang lời nói của Tô Khiết. Thái độ của anh ta về vấn đề này rất kiên quyết.

“Khiết Khiết, đừng lo lắng, chuyện này để cậu chủ Mộ Dung Tri lo liệu.” Thái độ của bà Ngụy vô cùng rõ ràng.

Tô Khiết không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lúc này thật ấm áp.

Bùi Doanh, người đã tiến về phía trước chăm dầu vào lửa, không biết đã lặng lẽ rút về phía sau từ lúc nào, bởi vì Bùi Doanh hiểu rõ hơn ai hết rằng một khi vấn đề này được báo cảnh sát, kế hoạch của cô ta sẽ hoàn toàn kết thúc.

Bây giờ cô ta chắn chắn sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến mình, nhưng may mắn thay, cô ta đã không góp mặt trong tất cả mọi chuyện, và người đàn ông kia thậm chí còn không biết cô ta là ai.

“Làm gì bây giờ? Nếu cảnh sát điều tra, có phải sẽ điều tra đến chúng ta luôn không?” Sau đám đông, Trình Nhu Nhu rõ ràng đang hoảng sợ. Giọng cô ta càng lúc càng thấp hơn, nhưng cô ta không thể che giấu được sự hoảng sợ trong giọng nói của mình.

“Cô sợ cái gì chứ? Cả hai chúng ta đều không đích thân động đến vấn đề này. Người của Cẩm Thành lo liệu. Dù cảnh sát đến điều tra cũng không tra ra chúng ta đâu. Cô có thể bình tĩnh chút không? Trông cô như vầy khi cảnh sát chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.” Bùi Doanh lúc này vốn đã rất khó chịu, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Trình Nhu Nhu, cô ta tức sắp ói ra máu.

“Thật sao? Chúng ta chắc chắn sẽ không bị lộ tẩy có phải không?” Trình Nhu Nhu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời của Bùi Doanh, nhưng sự căng thẳng và lo lắng trên khuôn mặt cô ta cũng chả giảm bớt chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.