Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2210:




Chương 2210

Quản gia Trọng không nói gì thêm nữa, quản gia Trọng cũng biết dù bình thường Thành thiếu chủ hơi càn quấy một chút, nhưng là chính sự thì chắc chắn sẽ không làm loạn.

Rõ ràng thành chủ cũng không để ý chuyện Thành thiếu chủ bị lừa mất chín nghìn tỷ.

Hơn nữa, ở Hồng Nguyệt Lâu, ngoài làm mất chín nghìn tỷ thì Thành thiếu chủ cũng không làm ra chuyện gì khác người. Thành thiếu chủ bị Nguyễn Hạo thần lừa mất chín nghìn tỷ nhưng cũng không gây bất kỳ phiền phức gì cho Nguyễn Hạo thần.

Thành thiếu chủ không phải loại người thua không trả tiền, cũng không phải loại người nhỏ mọn có thù tất báo.

Lúc này, quản gia Trọng đã hiểu ý của thành chủ, rõ ràng thành chủ rất vui vì cuộc đọ sức của Thành thiếu chủ và Nguyễn Hạo thần.

Dù không phải vì cô chủ nhà họ Đường thì chắc chắn vẫn có lợi với Thành thiếu chủ.

Bình thường Thành thiếu chủ quá tùy ý, thích làm gì thì làm, đó cũng vì mấy năm gần đây, Thành thiếu chủ chưa từng gặp đối thủ chân chính. Quản gia Trọng cảm giác sự xuất hiện của Nguyễn Hạo thần có thể áp chế sự kiêu ngạo ngút trời của Thành thiếu chủ một chút.

“Thành có phản ứng gì với Trình Nhu Nhu không?” Trương Minh Hoàng không biết nghĩ tới điều gì, bất chợt hỏi.

“Thành thiếu chủ đối với Trình Nhu Nhu ư?” Quản gia Trọng ngơ ngác: “Thành thiếu chủ không hề có phản ứng gì với chuyện của Trình Nhu Nhu, cứ như không có một người như vậy, ông còn không hiểu Thành thiếu chủ sao? Chuyện cậu ấy không thèm để ý thì đừng mơ cậu ấy có thể phí một chút tâm tư, thái độ của Thành thiếu chủ đối với chuyện Trình Nhu Nhu giống hệt ông.”

“Thành không đi điều tra chuyện này sao?” Tay cầm bút vẽ của Trương Minh Hoàng dừng lại, đôi mắt nhanh chóng khẽ chớp một cái.

“Không có, hiện Thành thiếu chủ vẫn đang quan tâm chuyện của cô chủ nhà họ Đường, chuyện Thành thiếu chủ làm bây giờ đều có liên quan cô chủ nhà họ Đường.” Quản gia Trọng nhanh chóng giải thích, lời của quản gia Trọng hơi dừng lại, vẻ mặt có chút nghiêm nghị hơn: “Thành chủ, có cái gì không đúng sao?”

“Trước nay, Thành đều rất tò mò, nó biết rõ chuyện Trình Nhu Nhu có vấn đề, nhưng lại không đi thăm dò?” Ánh mắt Trương Minh Hoàng lướt qua chân dung trước mặt mình, khi nói lời này, đôi mắt vẫn bình thản, không có gì khác thường.

“Ý của ông là có lẽ Thành thiếu chủ biết được gì đó sao?” Quản gia Trọng thầm giật mình, âm thanh cũng bất giác đề cao một chút.

“Thành chủ, dù thỉnh thoảng Thành thiếu chủ hơi càn quấy, nhưng lại phân biệt rất rõ chuyện chính sự, hơn nữa, cậu ấy rõ ràng không phải đứa trẻ, sẽ không…” Quản gia Trọng thầm thở dài một cái, theo bản năng giải thích cho Thành thiếu chủ.

Trương Minh Hoàng đảo mắt, nhìn quản gia Trọng, ánh nhìn có vẻ kỳ quái: “Tôi không hoài nghi nó.”

“Hả? Ý vừa nãy của thành chủ là?” Quản gia Trọng hơi ngơ ngác, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, thành chủ không hoài nghi Thành thiếu chủ là được, ông ta đã chứng kiến Thành thiếu chủ lớn lên, nên ông ta rất hiểu nhân phẩm của Thành thiếu chủ.

Thành thiếu chủ chắc chắn sẽ không làm chuyện bất lợi với Thành chủ.

“Tôi chỉ đang nghĩ, Thành quá để tâm tới cô chủ nhà họ Đường, ngay cả lòng hiếu kỳ lớn cỡ đó cũng bị chuyện của cô chủ nhà họ Đường che mất, ông nói xem có phải Thành có ý gì với cô chủ nhà họ Đường không?” Lần này, Trương Minh Hoàng trực tiếp buông bút vẽ trong tay xuống, nhìn sang quản gia Trọng, chỉ có nhắc đến chuyện của cô chủ nhà họ Đường, Trương Minh Hoàng mới chủ động buông bút vẽ trong tay ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.