Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2122:




Chương 2122

Không lẽ cậu ba Nguyễn có thể nhìn xuyên qua tường, nhìn thấu suy nghĩ của Thành thiếu chủ sao?

“Bảo chú Đổng chuyển tiền sang tiếp đi.” Đã dùng xong chín nghìn tỷ, Thành thiếu chủ lại không hề đau lòng chút nào.

“Tôi phải thắng Nguyễn Hạo thần một lần.” Bây giờ, đối với Thành thiếu chủ mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc thắng Nguyễn Hạo thần.

“Chú Đổng nói, lúc nãy thành chủ đã nói, không thể cho Thành thiếu chủ thêm tiền nữa.” Cường thầm thở phào, hơi dè dặt nhìn về phía Thành thiếu chủ nhà anh, thật ra chú Đổng không hề nói lời này, là anh không muốn nhìn Thành thiếu chủ tiếp tục phá của nữa nên mới nói dối.

“Sao thành chủ lại biết được?” Thành thiếu chủ đảo đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp lại, nhìn Cường.

“Là tôi nói cho quản gia Trọng biết, lần trước khi gặp thành chủ, quản gia Trọng đã cho tôi số điện thoại.”

Cường bị nhìn Thành thiếu chủ nhìn chằm chằm, trong lòng cực kỳ hốt hoảng, thật ra anh cũng không hề nói cho quản gia Trọng, cho dù Thành thiếu chủ có quậy lớn hơn nữa thì anh cũng không thể nói nói cho quản gia Trọng biết.

Anh chỉ muốn cản Thành thiếu chủ lại thôi.

“Vậy bỏ đi.” Mắt Thành thiếu chủ hơi lóe lên, không biết nghĩ đến điều gì, không ngờ lại đồng ý.

Cường thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một cây trâm ngọc, giá khởi điểm là mười lăm tỷ, mỗi lần đấu giá tăng lên một tỷ rưỡi.” MC lại tiếp tục giới thiệu món đồ đấu giá tiếp theo.

“Món này không mắc, chắc là chúng ta vẫn còn có thể đấu giá thêm lần nữa đúng không?” Rõ ràng Thành thiếu chủ vẫn còn có chút không cam lòng.

“Thành thiếu chủ, lúc nãy tôi đã tính rồi, chúng ta còn dư chưa đến 9 tỷ.” Lần này Cường không có nói sai, bọn họ thật sự chỉ còn 9 tỷ.

9000 tỷ, chưa đến một tiếng đồng hồ, cũng chỉ còn lại 9 tỷ, trừ Thành thiếu chủ ra, còn ai có thể phá của đến thế này?

Nếu đổi thành con cái nhà bình thường khác, khi về nhà chắc là sẽ bị đánh chết quá?

Thành thiếu chủ nhướng mày, không nói gì nữa, hiếm khi mà yên lặng lại.

Tuy Cường cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng rất ngạc nhiên, nhưng nếu Thành thiếu chủ đã hứa sẽ không làm bậy thì anh cũng không nói thêm.

“Tổng giám đốc, cây trâm này không tệ, có thể tặng cho cô chủ.” Thư ký Lưu luôn lo lắng đề phòng vừa nhìn thấy cây trâm ngọc thì hai mắt sáng rực lên, anh cảm thấy cây trâm đó rất hợp với cô chủ.

“Ừ, đúng là không tệ.” Mắt cậu ba Nguyễn cũng sáng lên, cây trâm ngọc này đúng là rất hợp với vợ anh.

Cho nên anh muốn cây trâm này.

“Mua nó về.” cậu ba Nguyễn nói thẳng với Cố Ngũ, tuy cậu ba Nguyễn nói rất đơn giản, nhưng Cố Ngũ lập tức hiểu ý của cậu ba Nguyễn.

Cũng có nghĩa là, cho dù lần này có thua anh Mặc thì cũng phải mua được cây trâm ngọc kia.

Cậu ba Nguyễn định tặng cây trâm ngọc này cho cô chủ, chắc chắn không thể để người khác mua mất.

“Vâng, tôi biết rồi.” Cố Ngũ gật đầu đồng ý, sau đó nhấn chuông, giá của cây trâm ngọc này cũng không quá đắt, cho dù anh Mặc tranh cùng cậu ba Nguyễn thì cũng sẽ không nâng giá lên quá cao.

Cố Ngũ đã chuẩn bị sẵn tinh thần tranh cướp với anh Mặc, hơn nữa lần này nhất định phải mua được.

Nhưng điều làm Cố Ngũ ngạc nhiên là, sau khi anh nhấn chuông rồi, anh Mặc ở phòng bao số 10 lại không có hành động gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.