Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1546:




Chương 1546

“Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, bà Tịch có gì cứ nói. Khiết Khiết không phải đi đâu cả.” Hứa Dinh Dinh có thể nhẫn nhịn bà Tịch, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bà ta cười nhạo Tô Khiết.

“À, thì ra cô Tô đây là bạn tốt của cô. Chuyện về cô Tô dạo này thực sự là rất đặc sắc. Người ở thành phố A ai ai cũng biết, ai ai cũng hay.” Nguyễn Trà My như biết được điều gì kinh khủng lắm, trên mặt thấy rõ vẻ giêu cợt: “Nghe nói cô Tô ép ông cụ Nguyễn mình nhảy lầu, nghe nói cô còn bị cậu ba Nguyễn đá, còn nghe nói cô không thể sinh con được nữa, …”

“Bộp.” Hứa Dinh Dinh đột nhiên vung tay, hung hăng tát Nguyễn Trà My một cái. Cái tát này cô đã dùng hết khí lực của mình.

“Cô? Cô dám đánh tôi?” Nguyễn Trà My không hề phòng bị, cái bạt tai của Hứa Dinh Dinh khiến một bên mặt của cô ta sưng đỏ lên. Nguyễn Trà My trợn mắt hung hăng nhìn cô.

Nếu không phải bà Tịch đang ở đây, chắc cô ta đã xông lên xé xác Hứa Dinh Dinh rồi.

“Bà Tịch nếu có chuyện gì mời nói, nếu không xin bà đi cho.” Sắc mặt Hứa Dinh Dinh trở nên cứng rắn lạnh lùng. Bình thường cô là người mềm mỏng, nhưng cô tuyệt đối không để Khiết Khiết vì mình mà bị bắt nạt.

Tô Khiết nhìn Hứa Dinh Dinh, trên mặt có ý cười, bộ dáng hung dữ của con bé này cũng được lắm nhai

Khá khen!

Lúc nãy Hứa Dinh Dinh đánh người đã thu hút không ít ánh nhìn. Giờ thái độ của cô như vậy càng làm bà Tịch mất mặt.

Đôi mắt bà Tịch ánh lên một tia hiểm ác, người phụ nữ này so với hai năm trước càng ngày càng ghê tởm.

Nhưng hôm nay bà ta cố ý đến tìm Hứa Dinh Dinh nên không thể rời đi ngay như vậy.

Bà Tịch âm thầm thở dài, nén cơn giận, sau đó ngồi xuống.

Tô Khiết cười cười không nói gì. Thật ra cô cảm thấy cuộc nói chuyện này lại rất cần thiết.

Cũng phải để cho một số người biết rõ thực tế.

Tô Khiết nhanh chóng gửi đi một đoạn tin nhắn, cô rất vui lòng đổ thêm dầu vào lửa.

“Cô Hứa, tôi hy vọng cô có thể rời xa Xuyên nhà tôi.” Sau khi ngồi, Bà Tịch trực tiếp nói ra mục đích của mình: “Cô cũng biết Xuyên và Trà My có hôn ước, mặc dù vì một vài lý do đám cưới bị chậm trễ, nhưng hôn ước vẫn còn đó, hai nhà cũng đã chọn xong ngày lành tháng tốt. Hai đứa nó sẽ nhanh chóng kết hôn.”

Sắc mặt Hứa Dinh Dinh hơi biến đổi, nhưng ngay sau đó lập tức che giấu cảm xúc của mình. Cô nhìn bà Tịch, ánh mắt càng trở nên trong trẻo lạnh lùng: “Tịch Xuyên có biết việc này không?”

“Đây là hôn ước hai nhà định sẵn, Tịch Xuyên vốn đã đồng ý, chỉ vì một số việc nên mới trì hoãn.” Bà Tịch mang trên mặt ý cười, tin chắc mười phần: “Tịch Xuyên vốn là đứa hiếu thảo.”

“Nếu đã vậy, bà đi mà nói với Tịch Xuyên, đến tìm tôi làm gì?” Cô đã không phải Hứa Dinh Dinh của hai năm về trước, không thể để bà ta khi dễ mãi được. Hơn nữa, cô biết Tịch Xuyên thật lòng yêu thương mình, nên cô sẽ không dễ dàng buông tay.

“Cô?” Nụ cười của Bà Tịch trở nên cứng đờ, lửa giận trong mắt lập tức bùng lên. Bà không nghĩ đến hai năm không gặp, Hứa Dinh Dinh lại trở nên mồm mép như vậy. Trước kia, cô ta vô cùng nhút nhát, ở trước mặt bà, ngay cả nói cũng không dám.

Bây giờ lại dám chống đối lại bà? Thật đáng giận.

“Hứa Dinh Dinh, nếu không phải cô không biết xấu hổ, câu dẫn Xuyên, anh ấy đã sớm kết hôn rồi. Cô, cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này!” Nguyễn Trà My lập tức mắng người.

Bà Tịch hơi nhíu mày, thật ra đối với Nguyễn Trà My bà cũng không quá hài lòng. Thế nhưng gia sản nhà họ Nguyễn lớn, nếu Tịch Xuyên cưới Nguyễn Trà My, Nhà họ Nguyễn sẽ giúp ích cho nhà họ Tịch.

“Cô Hứa, hôm nay tôi tới tìm cô, hy vọng cô có thể rời xa Xuyên, hôn sự của Xuyên và Trà My đã sớm quyết định, cô hẳn cũng không muốn Xuyên trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa chứ? Nếu cô thực sự yêu Xuyên, thì hãy mau rời xa thằng bé. Có như thế, Xuyên mới có một tương lai tốt đẹp.” Bà Tịch là người thông minh, bà ta biết rõ điểm yếu của Hứa Dinh Dinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.