Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1511:




Chương 1511

Sự mê hoặc như vậy đã hung hăng kích thích mỗi dây thần kinh của cậu ba Nguyễn.

“Em là cái đồ yêu tinh nhỏ.” Nguyễn Hạo Thần hung hăng cắn môi cô, sau đó lại cúi đầu một lần nữa, dùng sức hôn lên môi của cô.

Rõ ràng thân thể của Tô Khiết cứng lại.

Cô làm nũng thất bại sao? Cuối cùng vẫn không thoát khỏi ma trảo sao?

Hu hu hu hu

Vì sao cô lại ngốc như vậy? Vì sao lại chủ động đưa đến cửa để anh bắt nạt

Rõ ràng cô biết rằng, Cậu ba Nguyễn chính là cầm thú!

Hiện tại thì tốt rồi, lại sắp bị anh “chà đạp”!

Kháng nghị không có hiệu quả, nũng nịu cũng vô dụng, bây giờ đến sức lực để phản kháng cô cũng không có, cho nên hiện tại cô chỉ có thể mặc cho anh làm thịt sao?

Tô Khiết nhắm mắt lại, âm thầm cắn răng, rõ ràng đã không còn hi vọng nào nữa.

Nhưng, tiếp theo đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên buông lỏng cô ra, sau đó anh nhanh chóng đứng lên.

Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ không thể chạy thoát khỏi ma trảo, Tô Khiết thật không ngờ đến, cô mở to mắt, nhìn anh, trên mặt mang theo vài phần nghi ngờ.

Hả? Sao bỗng nhiên anh lại đứng lên?

“Tô Khiết, dùng ánh mắt khác nhìn anh, nếu không anh sẽ không khống chế nổi…” Đối với đôi mắt mông lung của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần một lần nữa hung hăng cắn môi, người phụ nữ này, một bên cầu xin anh, một bên lại muốn quyến rũ anh, thật là muốn mạng mà.

Tại sao hết lần này đến lần khác anh lại gặp người phụ nữ như vậy.

Tô Khiết sững sờ, càng thêm mê man, ánh mắt cô nhìn anh có vấn đề gì sao? Nghĩ đến điều này, Tô Khiết vô ý chớp chớp mắt, khóe môi cũng theo bản năng hơi vểnh ra.

Con mắt của Cậu ba Nguyễn hơi híp lại, anh hít thở, lại hít thở, cố gắng đè nén xúc động ở trong nội tâm, nhưng, anh phát hiện ra, đối đầu với đôi mắt mê man kia của cô, nhìn dáng vẻ lúc này của cô, anh không thể khống chế nổi.

Nguyễn Hạo Thần cầm lấy áo ngủ, trực tiếp phủ lên mặt của Tô Khiết, phủ lên đôi mắt khiến cho người khác muốn phạm tội kia.

Khóe môi của Tô Khiết giật giật, không nhịn cười được, cậu ba Nguyễn đây là muốn nhắm mắt làm ngơ sao.

“Nửa giờ sau xuống ăn cơm.” Nguyễn Hạo Thần nghe được tiếng cười khẽ của cô, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh phát hiện, người phụ nữ này chính là muốn chọc tức anh, sẽ có một ngày, anh sẽ bị người phụ nữ này tức chết mất.

Nguyễn Hạo Thần cầm áo ngủ, mặc vào, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Thấy anh ra khỏi phòng, Tô Khiết mới kéo quần áo ở trên đầu ra, lộ ra một đôi mắt, lúc này, trong ánh mắt của cô đều là ý cười.

Cậu ba Nguyễn nói nửa giờ sau xuống ăn cơm?

Nói như vậy, cậu ba Nguyễn biết nấu cơm sao?

Nửa giờ, tốc độ còn khá nhanh, xem ra cậu ba Nguyễn rất có lòng tin, tin rằng khả năng nấu nướng cũng rất tốt, vậy cô có lộc ăn rồi sao?

Tô Khiết nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn vài phần, có người đàn ông vì cô mà nấu ăn, đây là một chuyện rất hạnh phúc.

Ừm, thật sự rất hạnh phúc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.