Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1322:




Chương 1322

Mọi người sững người, Tô Khiết nhắc đến chuyện này, không phải nên đố kỵ đến phát điên, hận đến nghiến răng nghiến lợi sao?

Cô sao lại bình thản dửng dưng như thế?

Cổ Doanh Doanh cũng trực tiếp ngây ra, Tô Khiết vậy mà không để tâm? Dù tối qua người phụ nữ ở cùng với Nguyễn Hạo Thần không phải Tô Khiết.

Có điều, Cổ Doanh Doanh lúc này tự nhiên sẽ không phủ nhận, cô ta không có trả lời, liền cho là mặc nhận rồi.

“Hai người quần nhau trên giường cả đêm, cô Cổ sáng nay còn có thể mặc quần áo tối qua từ trong khách sạn đi ra? Hơn nữa trên quần áo đó ngay cả vết bẩn cũng không có? Cậu ba Nguyễn là loại người đàn ông đạo mạo hữu lễ như này sao? Nhìn trong video đó cũng không giống nha?” Tô Khiết nhìn Cổ Doanh Doanh, nụ cười sâu xa.

Vốn dĩ, chuyện đó nói rõ Nguyễn Hạo Thần giải quyết, cho nên Tô Khiết không muốn quản, nhưng lúc này Cổ Doanh Doanh nói đến chuyện này, cô chắc chắn phải biểu đạt quan điểm chính xác của mình.

“Tuyệt đối không phải, theo như tôi biết, Nguyễn Hạo Thần chính là một cầm thú.” Tư Đồ Không luôn không lên tiếng lúc này lại đột nhiên tiếp một câu.

Tô Khiết ngước mắt, lườm anh ta, anh mới là cầm thú, anh còn không bằng cầm thú.

Dường như đọc hiểu ý tứ trong mắt của Tô Khiết, Tư Đồ Không cười cười, lần nữa nói ra lời lẽ kinh người: “Nguyễn Hạo Thần khi đụng phải cô không phải chính là cầm thú hay sao?”

Tô Khiết: “…”

Fuck, có thể không nói chuyện được không?

Nhiều người như thế, anh ta không biết xấu hổ, cô vẫn biết đó.

Vốn dĩ mọi người đều nghĩ đến một điểm này, nhưng lúc này Tô Khiết nói như thế, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào bộ đồ trên người cô ta. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc này người xung quanh xem thậm chí còn bật lại đoạn video trước đó Cổ Doanh Doanh từ trong khách sạn đi ra, nhìn thấy bộ đồ trên người của Cổ Doanh Doanh quả thật là phẳng phiu.

“Quần của cô Cổ thật sự phẳng phiu, một chút cũng không giống lăn lộn cả đêm trên giường, giống như chỉ ngủ một mình, quần áo một chút vết bẩn nhăn rúm cũng không có?”

“Trong video tối qua trình trạng điên cuồng của cậu ba Nguyễn, quần áo không thể còn phẳng phiu như thế, chất liệu của bộ đồ này rất dễ nhăn.”

“Tôi, tôi sáng nay khi rời khỏi khách sạn đã là phằng quần áo.” Lúc này sắc mặt của Cổ Doanh Doanh một trận xanh, một trận trắng, rất khó coi, có điều cô ta phản ứng khá nhanh, lập tức tìm được lý do rất tốt cho mình.

“Ừm, cô Cổ ngày hôm sau còn có thể là quần áo được cũng là một chuyện không dễ dàng.” Tô Khiết liếc nhìn cô ta, lời này rõ ràng có ý khác.

Tối qua, quần áo của cô bị ai đó trực tiếp xé rách.

Đương nhiên, Tô Khiết bây giờ không muốn nói nhiều về chuyện đó, bây giờ chuyện cần phải nói đến là chuyện liên quan đến chiếc vòng ngọc bị trộm.

“Lấy đức tính của cậu ba Nguyễn, tình cảnh kịch kiệt tối qua trong đoạn video thì thấy, tôi bảo đảm quần áo của người phụ nữ tối qua lăn lộn trên giường với cậu ba Nguyễn đã rách tan nát.” Nhưng Tư Đồ Không lại cứ thích vào lúc này bổ sung một câu.

Tư Đồ Không nói rồi hơi khựng lại, nhìn sang Tô Khiết, mỉm cười thâm ý: “Cô Tô, cô nói sao?”

Tô Khiết lại lườm Tư Đồ Không, anh ta còng có thể nói rõ hơn được không hả?

Anh ta không biết ngậm miệng lại hay sao?

“Trước đây, khi cô và cậu ba Nguyễn là vợ chồng, quần áo chắc bị xé rách không ít nhỉ?” Nhưng, Tư Đồ Không thật sự không biết ngậm miệng là như nào, lời phía sau càng trực tiếp hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.