Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1157:




Chương 1157

Tô Khiết âm thầm cười nhạt, xem ra bà cụ Nguyễn này mới thật sự là cao thủ.

Bà cụ Nguyễn hiển nhiên không ngờ Tô Khiết không hề có ý định ngăn cản bà ta, càng không ngờ Tô Khiết lại “lòng dạ sắt đá” như thế. Bà cụ Nguyễn quả quyết, định quỳ xuống thật.

“Bà cụ Nguyễn à, bà đừng lạy cháu, cháu không nhận nổi.” Chỉ là, lúc này Tô Khiết đột nhiên lên tiếng, giọng nói của cô rất lạnh lùng, chẳng có chút tình cảm nào. Từ trước đến nay cô chưa từng là con người thánh thiện gì cho cam, thế nên, cô chẳng có một trái tim đồng cảm không có giới hạn cuối đâu.

Cô biết rõ lúc này bà cụ Nguyễn chỉ vì muốn ép cô nên mới diễn kịch thế thôi. Nếu là lúc trước, cô chẳng để ý, nhưng bây giờ cô để ý rồi, cô để ý những chuyện Nguyễn Hạo Thần làm vì cô, để ý đến tấm lòng của Nguyễn Hạo Thần đối với cô. Thế nên cô không thể đồng ý.

Bà cụ Nguyễn nghe Tô Khiết nói thế thì sửng sốt, lúc nhìn thấy sắc mặt của Tô Khiết, người bà ta hơi cứng lại: “Khiết Khiết, bà không ngờ cháu lại tuyệt tình, lại ác độc như thế.”

Rõ ràng bà cụ Nguyễn cũng định trở mặt, chẳng giống ban nãy chỉ nói mấy câu cầu xin nhẹ nhàng nữa.

“Bây giờ bà mới biết sao? Vốn dĩ cô ta đã đủ tàn ác, đủ âm hiểm rồi, lại còn tham lam cực điểm, cô ta chỉ muốn ép chết hai ông bà già chúng ta thôi.”

Ông cụ Nguyễn lại la lên, lúc này ông cụ Nguyễn chỉ muốn người khắp thế giới đều nghe thấy những lời này. Song, tầng này là tầng bệnh đặc biệt, không có nhiều người ở đây, mỗi căn phòng đều cách âm tốt, thế nên, dù rằng giọng nói của ông cụ Nguyễn rất to, nhưng vẫn không kêu gọi được ai.

Tô Khiết không muốn nói lí lẽ với bọn họ nữa, xoay người định rời đi. Chỉ là lúc này, chẳng hiểu sao ông cụ Nguyễn lại mở được cửa sổ, ông cụ Nguyễn sửng sốt, sau đó bước một chân lên cửa sổ, rồi la lớn: “Tô Khiết, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ nhảy xuống, lập tức nhảy xuống. Tôi cũng muốn nhìn xem, sau khi cô ép chết tôi, Hạo Thần còn có cưới cô hay không? Có bỏ qua cho cô hay không?”

Đây là tầng tám, nếu ông cụ Nguyễn nhảy xuống thật thì chắc chắn sẽ mất mạng.

Tô Khiết dừng bước, quay người nhìn ông cụ Nguyễn. Cô cũng chẳng lo Nguyễn Hạo Thần sẽ không cưới cô, cũng không lo Nguyễn Hạo Thần sẽ tìm cô tính sổ. Nhưng cô biết, hôm nay ông cụ Nguyễn chắc chắn không từ bỏ ý định, tuy rằng cô biết ông cụ Nguyễn chỉ muốn ép cô, chứ không dám nhảy thật.

Ông cụ Nguyễn có thể lấy mạng sống của mình ra đặt cược, nhưng cô không thể. Lúc này Tô Khiết chủ yếu cũng không muốn để bọn họ tiếp tục làm thế nữa.

“Được, cháu đồng ý với ông bà, Tô Khiết cháu sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn của ông bà.” Tô Khiết híp mắt, sau đó chậm rãi nói. Có điều, lúc nói câu này, cô cố ý nhấn mạnh hai chỗ. Tô Khiết cô! Sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn. Nhưng cô không nói sẽ không gả cho Nguyễn Hạo Thần, cô cảm thấy mình nói thế chẳng có vấn đề gì cả.

“Khiết Khiết, cháu đồng ý thật sao?” Sắc mặt bà cụ Nguyễn mừng rỡ hẳn ra: “Khiết Khiết, cháu đừng trách ông bà tàn nhẫn, nếu không vì cháu không sinh con được, ông bà cũng sẽ không làm thế.”

“Vâng, cháu đồng ý, từ nay về sau cháu sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Nguyễn của ông bà một bước nào.” Tô Khiết nghe bà cụ Nguyễn nói thế thì càng thấy mỉa mai hơn, lòng người ấy à, đúng là quá nực cười.

“Cô thề đi.” Nhưng mà ông cụ Nguyễn vẫn không bỏ qua, một chân vẫn đặt lên trên khung cửa sổ, tiếp tục uy hiếp Tô Khiết: “Cô lấy người thân thiết nhất, người cô để ý nhất ra thề, nếu cô đổi ý, bọn họ sẽ bị sét…”

Phút giây đó, ánh mắt Tô Khiết lạnh lùng tột cùng, cô nhìn ông cụ Nguyễn, đột nhiên nói: “Ông muốn nhảy thì nhảy đi.”

Đúng thế, cô không muốn lấy mạng sống ra làm tiền đặt cược, cô không mong vì cô mà mạng sống của ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ông cụ Nguyễn lại nguyền rủa người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.