Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1155:




Chương 1155

Nhưng mà ông cụ Nguyễn đã nói đến nước này rồi, cô cảm thấy chắc mình chẳng cần bận tâm gì nữa. Tất nhiên, cô nói thật, đúng là bây giờ tình hình nhà họ Tô không tốt thật, nhưng bây giờ cô là người nhà họ Đường. Dĩ nhiên, dù không có nhà họ Đường thì Tô Khiết cô cũng không thiếu tiền.

Tô Khiết liếc nhìn tờ chi phiếu trong tay ông cụ Nguyễn, nụ cười trên môi đậm hơn, bây giờ cô nhận một vụ án còn hơn số tiền cỏn con mà ông cụ Nguyễn cho cô.

Ông cụ Nguyễn không tin lời cô, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, ông cụ Nguyễn hơi sửng sốt. “Cô không cần tiền của tôi, là vì nhớ thương tiền của Hạo Thần đấy à? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ nữa.”

Sắc mặt ông cụ Nguyễn lạnh đi, cặp mắt nhìn Tô Khiết rõ ràng có thêm mấy phần phòng bị.

Lần trước, ông cụ Nguyễn đã biết sự lợi hại của Tô Khiết, biết cô không đơn giản. Tô Khiết cười, song lần này cũng không nói thêm gì, cô cảm thấy không cần phải nói nhiều với bọn họ. Bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi.

“Tôi biết mà, tôi biết cô ôm suy nghĩ thế rồi. Thứ đàn bà như cô đúng là quá tham, tôi nói cho cô biết, cô muốn lừa tiền từ tay Hạo Thần ư, không có cửa đâu.”

Ông cụ Nguyễn thấy Tô Khiết không phủ nhận, cho rằng bị ông ta nói trúng tim đen nên không thể phản bác.

Mắt bà cụ Nguyễn lóe lên, đi tới bên cạnh Tô Khiết, kéo tay Tô Khiết, nhẹ nhàng thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Khiết Khiết à, lúc cháu và Hạo Thần ly hôn cũng không lấy được bao nhiêu tiền nhỉ? Thật ra, theo lí thuyết thì khi hai đứa ly hôn, Hạo Thần nên cho cháu một khoản bồi thường. Cháu yên tâm, bà sẽ nói chuyện với Hạo Thần, bảo nó bồi thường cho cháu.” Phải nói rằng, lúc này bà cụ Nguyễn đóng vai người hiền lành đúng là quá hợp.

Tô Khiết ngẩn người, mắt nhìn bà cụ Nguyễn, trong lòng đột nhiên hơi lạnh lẽo. Thủ đoạn cứng rắn như của ông cụ Nguyễn không đáng sợ, đáng sợ nhất đó là chiêu mềm dẻo này của bà cụ Nguyễn.

“Xin lỗi, cháu còn có việc, cháu đi trước đây.” Tô Khiết né tay bà ta ra, không muốn nói gì với hai người họ nữa, nói nhiều với người như thế cũng vô ích.

“Ý cháu là không đồng ý chia tay với Hạo Thần sao?” Bà cụ Nguyễn lại nói, lần này, giọng điệu bà ta cũng thêm mấy phần lạnh lùng, hiển nhiên là sắp không giả vờ được.

“Cháu nghĩ, cháu không cần phải đồng ý gì với hai ông bà.” Tô Khiết dừng bước, lại nhìn bà ta, lời nói này của cô coi như là giữ lại tình cảm, khá hàm súc.

Cô nhớ tới những chuyện Nguyễn Hạo Thần làm vì cô, trong lòng còn hơi do dự cũng trở nên kiên quyết, thế nên cô không thể nào đồng ý với hai người họ.

“Cái thứ đàn bà không biết xấu hổ như cô, sao cô cứ bám lấy Hạo Thần thế? Cô xấu xí thì thôi đi, đằng này còn không sinh con được. Một con gà không biết đẻ trứng như cô sao còn mặt mũi bám lấy Hạo Thần nhà chúng tôi thế?” Lúc này ông cụ Nguyễn vô cùng nổi giận thế nên không hề để ý. Câu nói đó đúng là quá khó nghe.

Nghe ông cụ Nguyễn nói vậy, người Tô Khiết hơi cứng đờ, đôi mắt chuyển sang nhìn ông cụ Nguyễn.

Tô Khiết âm thầm cười nhạt, được, được lắm. Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân chính mà hôm nay hai người họ cố ý đến tìm cô. Đúng thế, bây giờ cô không thể sinh đẻ, hoặc là, những người khác có thể chỉ trích cô như thế, nhưng chỉ có người nhà họ Nguyễn bọn họ không đủ tư cách.

“Khiết Khiết, bà biết cháu là một cô gái tốt, thật ra thì chuyện của cháu và Hạo Thần ông bà cũng không phản đối, nhưng mà cháu không sinh được, không sinh con được đó. Nếu cháu gả cho Hạo Thần thì chính là tước đoạt quyền làm ba của Hạo Thần, điều này quá tàn nhẫn với Hạo Thần rồi. Nếu cháu thật sự thích Hạo Thần, thì bỏ qua cho Hạo Thần đi thôi.” Ông cụ Nguyễn vừa gào lên giận dữ xong, bà cụ Nguyễn lại bắt đầu dịu dàng.

Tô Khiết buồn cười, cô tước đoạt quyền làm ba của Nguyễn Hạo Thần ư? Có sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.