Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1040:




Chương 1040

Trong tình huống này, nếu cô không giải thích rõ ràng, chắc chắn sẽ khó mà giữ được mạng, mà Đường Vân Thành và nhà họ Đường cũng sẽ bị tiêu diệt.

Đường Vân Thành cũng đi tới đây rồi chứng kiến cảnh tượng này, ông kinh ngạc đến mức thầm hít sâu một hơi, chỉ sợ hôm nay là…

Đường Vân Thành nhìn về phía tông trưởng Cung và mấy ông cụ trong tám gia tộc lớn, trong đôi mắt đang khẽ híp lại hiện rõ sự lạnh lẽo, xem ra lần này nhà họ Cố thật sự tốn rất nhiều công sức.

Chắc chắn tình thế này không phải nhắm vào cô nhóc kia, mà là nhắm vào ông.

Đường Vân Thành hiểu rất rõ, nếu hôm nay ông không giải thích rõ chuyện này, chắc chắn nhà họ Cố sẽ không buông tha ông.

Mà cô nhóc biết ăn chứ chẳng biết làm kia thì không biết, không hiểu chuyện gì cả, nên chỉ sợ hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều.

Đường Vân Thành không khỏi nhìn về phía Tô Khiết – ‘người gây ra chuyện này’, nhưng thấy cô giống như người chẳng liên quan đến chuyện này, thì thấy tim gan bắt đầu đau nhói.

Ông cảm thấy chắc chắn kiếp trước nhà họ Đường ông đã mắc nợ cô.

“Tông trưởng Cung, người đã được dẫn tới, ông có thể thẩm vấn được rồi.” Cố Chính Luân đi tới trước mặt tông trưởng Cung, thái độ rất cung kính, sau đó ông ta lại hành lễ với mấy cụ đang đứng bên cạnh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng mà phải mời mấy ông già chúng tôi tới đây?” Một ông lão nhíu mày nhìn tông trưởng Cung, vẻ mặt hơi ảm đạm.

“Lúc nãy tôi đã bắt được một tên nội gián, rồi tìm được tài liệu cơ mật nhất của chúng ta trên người cậu ta.” Cố Chính Luân vội đáp lại, ông ta ngừng một lát rồi nhìn Tô Khiết nói tiếp: “Chuyện này có quan hệ mật thiết với cô Đường đang sống trong nhà họ Đường, vì chuyện này liên quan đến nhà họ Đường, nên rất nghiêm trọng, do đó tông trưởng Cung đã mời các vị tới đây.”

“Vân Thành, ông nói thử xem chuyện này là thế nào?” Ông cụ Lý liếc nhìn Cố Chính Luân rồi nhìn về phía Đường Vân Thành.

“Đến giờ tôi vẫn không biết gì về chuyện này.” Đường Vân Thành thành thật nói, đến tận lúc này ông vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Sao thế? Ông đang định đùn đẩy trách nhiệm à, người này đang sống trong nhà ông, sao ông có thể không biết chứ?” Giờ Cố Chính Luân hoàn toàn không còn khách sáo với Đường Vân Thành như lúc ở nhà nữa, mà lộ đuôi cáo ra ngay.

“Chuyện này đã có nhân chứng, vật chứng đầy đủ cả rồi, chỉ sợ ông muốn chối cãi cũng không chối cãi được.” Cố Chính Luân lại bổ sung thêm một câu.

“Ông nói thế là quá sớm rồi, chuyện này vẫn chưa được thẩm vấn, sao ông dám đưa ra kết luận như vậy?” Lúc ông Lý nhìn về phía Cố Chính Luân, vẻ mặt hiện rõ sự bất mãn.

“Hôm nay tông trưởng Cung đích thân thẩm vấn chuyện này, là vì sợ có người không phục, nên mới cố ý mời mấy ông cụ tới đây.” Trên mặt Cố Chính Luân không hề có chút tức giận, mà còn mỉm cười giải thích.

Tất nhiên mời mấy ông cụ, nhưng lại chừa lại một mình ông cụ Đường.

“Vậy thì đợi thẩm vấn xong rồi nói sau.” Lúc ông cụ Lý nhìn thấy ý cười trên mặt Cố Chính Luân, ông không khỏi cười mỉa.

“Rốt cuộc cậu lấy tài liệu này từ đâu?” Tông trưởng Cung nhìn tên ‘nội gián’, ánh mắt mang theo vẻ uy nghiêm quang minh lẫm liệt, xem ra đã bắt đầu thẩm vấn rồi!!

“Là, là, là…” Tên ‘nội gián’ đó như bị dọa sợ, nửa ngày không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Tô Khiết, với hàm ý rất rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.