Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 173: Phiên ngoại - Mẹ không ở nhà (3)




Như những gì Chu Trình Ninh nghĩ vậy, Ngưu Ngưu có chú họ rồi liền quên ba.
Biến thành người trong suốt trong nhà, cả ngày Chu Trình Ninh không có gì làm, không phải đọc sách thì chính là ngủ.
Lúc ngủ còn luôn có thể mơ thấy vợ.
Vợ không ở bên người, anh ngủ cũng chẳng an ổn gì, hiện tại xem như bóp ngón tay tính ngày vợ về đây.
Ôi ngày ơi ngày, mày thiệt là trôi qua chậm quá.
Qua Qua đã về lại từ nhà Nam Nam, Bình An cũng đã chơi 2 ngày ở nhà họ rồi về nhà của cậu rồi, vợ còn phải tới 2 ngày mới có thể về nhà.
Ngưu Ngưu, “Ba, con nhớ mẹ.”
Qua Qua, “Ba, con cũng nhớ mẹ.”
Chu Trình Ninh với hai đứa nhỏ song song mà ngồi trên sofa phòng khách, nếu nói hai đứa nhỏ nhớ mẹ, vậy thì có một điều chắc chắn là đều không nhớ bằng anh, “Mẹ còn hai ngày nữa là về tới nhà, ba cũng nhớ mẹ.”
Ngưu Ngưu, “Có phải mẹ chê chúng ta phiền, cho nên muốn ra ngoài chơi, không cần chúng ta nữa hay không.”
Chu Trình Ninh, “Mẹ sao có thể chê chúng ta phiền. Tụi con khi nhỏ mới phiền đó, mẹ ngủ cũng ngủ không ngon, nửa đêm vì mấy đứa mà phải tỉnh lại rất nhiều lần.”
Bé sơ sinh nửa đêm khóc quấy, anh với vợ cùng tỉnh, nên biết cho con bú vất vả cỡ nào.
Qua Qua cảm thấy Ngưu Ngưu thiệt sự là nghĩ nhiều quá, “Làm gì có vụ mẹ không cần chúng ta nữa, Ngưu Ngưu em đừng nghĩ quá nhiều, mẹ còn nói nếu chỗ đó chơi vui thì hè sang năm dẫn chúng ta đi chơi đó.”
Ngưu Ngưu, “Lúc mẹ về, chúng ta đi tiệm cơm ăn món ngon, mẹ ở bên ngoài chắc chắn rất vất vả, đói bụng rồi.”
Mặc kệ là ông lớn hay hai đứa nhỏ, đều sầu chuyện mẹ ăn cơm.
Một cậu nhóc học sinh tiểu học sắp lên lớp 2 mà lượng cơm ăn còn lớn hơn của mẹ này.
“Chờ mẹ về rồi liền gọi nhiều vài món ăn ngon, cho mẹ bồi bổ thân thể.” Chu Trình Ninh cảm thấy mấy hôm này vợ chắc chắn là không ăn cơm đàng hoàng rồi.
Ở nhà cũng còn không ăn cơm đàng hoàng, đi ra ngoài thì càng không thể.
Một người lớn như thế mà ăn cơm còn không bằng đứa con nít.
Qua Qua với Ngưu Ngưu có lẽ có hơi kén chọn, nhưng sẽ không phải cơm cũng ăn không no giống mẹ vậy.
Từ Hương Quyên chơi ở thành phố Thẩm mấy ngày, nhưng cô lại không có đói bụng như sắp nhỏ với ba sắp nhỏ nghĩ vậy, mà ngược lại, cô còn ăn không ít. Rốt cuộc có rất nhiều mỹ thực địa phương cô đều chưa từng ăn, hôm nay nếm vài món, ngày mai nếm vài món, tuy có vài món không phù hợp khẩu vị cô cho lắm, nhưng cũng có vài món hợp khẩu vị cô.
Đáng tiếc chính là thức ăn nóng, không có cách nào mang về cho mấy đứa nhỏ với ba nó ăn.
Thời gian trở về không chắc chắn lắm, trước đó Từ Hương Quyên cũng có nói với ba nó và hai đứa nhỏ rồi, ngày cô về không xác định được là mấy giờ tới nơi, cô sẽ trực tiếp về nhà luôn.
Cho nên khi cô xách theo túi đồ về nhà, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa ấy, còn chưa có vặn khóa đâu, cửa đã mở.
“Mẹ ơi!” Qua Qua với Ngưu Ngưu hưng phấn kêu lên.
“Mẹ mang theo đồ ăn ngon về nè, vào nhà trước đã.”
Chu Trình Ninh không có lộ hết tình cảm ra ngoài như bọn nhỏ vậy, anh không nói lời nào mà nhận lấy túi của vợ.
Tuy mỹ thực và quà vặt địa phương không tiện mang về, nhưng mà Từ Hương Quyên có mang theo đặc sản, đều là các loại thịt, thịt khô rồi chà bông.
Ngưu Ngưu, “Con với chị, còn có ba nữa, mỗi ngày đều ăn cơm đúng giờ, mẹ thì sao? Mẹ có ăn cơm đúng giờ không?”
“Mẹ đương nhiên có ăn cơm đúng giờ rồi, mẹ còn ăn rất nhiều quà vặt, lần sau dẫn tụi con đi ăn.” Từ Hương Quyên sẽ không nói rằng thiệt ra là cô không có ăn sáng.
Mấy bữa ở bên ngoài này, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều có chút điên đảo.
Ban ngày hay buổi tối đều có chỗ chơi, vui đến quên cả trời đất.
Mở giấy gói khô bò ra đặt trên bàn trà, Từ Hương Quyên: “Mẹ đi rửa tay, khô bò này có thể trực tiếp ăn, không cất được quá lâu, muốn ăn thì tự đi lấy, còn dư thì cất tủ lạnh.”
Qua Qua, Ngưu Ngưu duỗi tay đi lấy khô bò. Khô bò này đích xác ngon lắm, hai bé con không nhịn được mà bắt đầu bụp miếng thứ hai.
Chu Trình Ninh nghĩ nghĩ, lấy một miếng ăn, sau đó cũng nhịn không được mà lấy miếng thứ hai.
Lúc Từ Hương Quyên đi ra, khô bò đã vơi đi một nửa, “Phải nhớ rửa tay đó, em đi sửa sang túi cái đã.”
Quần áo dơ còn ở trong túi, phải rút ra mà giặt.
Vợ vào phòng ngủ, Chu Trình Ninh đi rửa tay, lại mở TV, bảo Qua Qua với Ngưu Ngưu vừa ăn khô bò vừa xem TV.
Lúc này Qua Qua với Ngưu Ngưu đã có thể hoàn toàn an ổn ngồi trong phòng khách rồi.
An trí xong xuôi hai đứa bé, Chu Trình Ninh đi vào phòng ngủ.
Chu Trình Ninh, “Quyên, nhà mình mua điện thoại đi, về sau em có đi ra ngoài mỗi ngày phải gọi điện thoại về nhà.”
Từ Hương Quyên mới vừa móc đồ đạc trong túi ra thì nghe được Chu Trình Ninh nói thế, “Ừ, được đó, em cũng cảm thấy nên mua điện thoại. Trong nhà không có điện thoại, có muốn nói chuyện ba cha con cũng không có cách nào.”
Chu Trình Ninh, “Quyên, mấy hôm em không ở nhà này, anh, Qua Qua với Ngưu Ngưu đều rất nhớ em. Qua Qua đi nhà bạn học ở hơn một ngày, Ngưu Ngưu thì mời Bình An tới ở đây hai bữa, mỗi ngày anh nấu cơm, Ngưu Ngưu còn ghét bỏ anh.”
“Thật quá đáng, ba nấu cơm rồi còn muốn ghét bỏ ba, có ăn đã rất tốt rồi.” Từ Hương Quyên vờ tức giận.
Chu Trình Ninh, “Thật sự rất quá đáng, đều không có ai để ý anh. Ngưu Ngưu một đứa con nít mà muốn đến nhà Bình An một mình, anh không cho nó đi một mình, nó liền cáu kỉnh với anh, anh dù sao cũng là người lớn, còn là ba nó nữa, tới trưa vẫn cứ theo lẽ thường mà nấu cơm cho nó ăn, tới chiều còn dẫn nó tới nhà Bình An.”
Trước mặt Ngưu Ngưu Chu Trình Ninh còn im im không hiện, nhưng mà vợ về nhà rồi, anh nhịn không được mà bắt đầu than vãn khổ cực mấy ngày nay.
Từ Hương Quyên, “Ngưu Ngưu thiệt là càng lớn càng không để người lớn bớt lo, về sau không cho nó như vậy nữa.”
Chu Trình Ninh, “Quyên, em đừng giáo dục Ngưu Ngưu. Thật ra anh nói với em rồi liền thoải mái hơn rất nhiều, anh không so đo với đứa bé bảy tám tuổi.”
Còn không so đo với đứa be bảy tám tuổi hả, lúc Ngưu Ngưu ba bốn tuổi ấy, em thấy anh vẫn cứ so đo như thường mà, Từ Hương Quyên thầm thấy buồn cười.
“Quyên, em có đói bụng không?”
“Không đói, ở trên xe có ăn trưa rồi.”
Chu Trình Ninh, “Mấy hôm này đi ra ngoài, chắc chắn mệt mỏi rồi, không thì ngủ một giấc, tối lại đi ra ngoài tiệm ăn đi.”
Giờ là 2h rưỡi chiều, còn không xem là quá trễ.
“Còn có quần áo dơ phải giặt nữa, chờ em giặt quần áo xong lại ngủ.”
“Bộ nào dơ đâu? Để anh giặt giùm cho, em cứ yên tâm ngủ đi.”
Chu Trình Ninh thật tình muốn vợ đi nghỉ ngơi đàng hoàng, ngủ một giấc cho ngon.
Ở bên ngoài rốt cuộc không thể thoải mái bằng trong nhà, ngủ cũng không ngon được.
“Được rồi, vậy quần áo phiền A Ninh giặt sạch dùm em.” Từ Hương Quyên lấy quần áo dơ ra, chính mình thì lại chuẩn bị đi ngủ. Về tới nhà là thấy buồn ngủ rồi.
Chu Trình Ninh đi giặt quần áo, anh bảo hai đứa nhỏ ăn khô bò xem TV là muốn đi mách lẻo chứ không phải làm chuyện gì không thể miêu tả, giờ nếu đã mách lẻo xong, nhìn thấy đứa nhỏ còn đang khô bò, tất nhiên là không cho phép rồi, “Dư lại để cho mẹ, mẹ đang ngủ trưa, không thể đánh thức mẹ.”
Đã ăn đến cảm thấy mỹ mãn, hai người bạn nhỏ cũng không so đo ba mình trở mặt.
“Mẹ ơi, mẹ không ở nhà, ba chỉ biết nấu mì sợi, con muốn ăn cơm, ba cũng sẽ không nấu cơm cho con ăn, nấu cơm một lần còn nấu đến y chang cháo vậy đó.”
Thừa dịp ba đang tắm, Ngưu Ngưu tìm mẹ cáo trạng.
Ngày thường ba cứ dính ở bên người mẹ, chỉ có lúc ba đi tắm thì nhóc mới có cơ hội cáo trạng thôi.
Từ Hương Quyên cứ vậy thôi, lúc ba nó mách lẻo than phiền với cô thì cô phụ họa ba nó, còn lúc tới lượt con cái làm vậy thì cô lại phụ họa con, “Ba ngốc, cơm cũng không biết nấu, để lần sau mẹ dạy ba nấu cơm.”
Hai cha con này ở phương diện nào đó thật sự là cực kỳ tương tự.
Ờm, phương diện mách lẻo.
Ngưu Ngưu, “Lần sau mẹ đi ra ngoài chơi dẫn theo con với chị, còn có ba được không? Không dẫn theo ba cũng không sao, ba có thể mỗi ngày ba bữa đều ăn mì sợi.”
Từ Hương Quyên hứa hẹn nói, “Được thôi, lần sau dẫn mọi người đi chơi.”
Ngưu Ngưu lại nói với mẹ mấy câu, cảm thấy ba sắp sửa tắm xong rồi, “Mẹ ơi, đừng nói với ba là con nói cho mẹ rằng, ba chỉ biết nấu mì sợi nha.”
“Rồi, mẹ không nói cho ba, bảo mật.”
“Quyên, Ngưu Ngưu nói gì với em vậy?” Chu Trình Ninh tắm xong đi ra thì liền nhìn thấy bóng dáng Ngưu Ngưu đi vào phòng của bé.
Anh là người tắm muộn nhất nhà, chừng giờ này chỉ còn có vợ sẽ ngồi trong phòng khách.
Anh đã thấy Ngưu Ngưu vào phòng rồi, sao lúc này lại đi ra?
“Ngưu Ngưu nói nhớ em thôi, muốn em về sau đi ra ngoài chơi dẫn theo nó với chị, còn có ba.”
Động tác của nhóc con vẫn là chậm, bị ba nhìn thấy rồi, chẳng qua còn may, mẹ có thể lừa gạt cho qua chuyện.
Chu Trình Ninh tin, “Quyên, tối rồi đừng xem TV, bồi anh được không?”
“Em có mở TV đâu, cố ý chờ anh đó. Anh lau tóc cho khô đi, coi chừng bị bệnh đó.”
Vừa nãy vẫn luôn ở trong phòng khách lau tóc, không có nghĩ tới chuyện xem TV, chuyên tâm bồi A Ninh đã mấy ngày không gặp mới đúng.
Buổi tối là thế giới hai người.
Chờ nằm lên giường rồi, Chu Trình Ninh cũng không hề oán giận, những gì anh nói đều là tưởng niệm, còn nói cho vợ rằng anh nằm mơ.
Thật ra đều là mơ thường thôi, chính là mơ thấy tỉnh lại có vợ ở bên người đó, nhưng khi chân chính tỉnh lại ấy, vợ cũng không có ở bên người.
Từ Hương Quyên nghe xong, “Về sau em tìm cớ không đi, sau đó dẫn anh với Qua Qua Ngưu Ngưu trộm đi chơi.”
“Sao có thể là trộm chứ, chúng ta là người một nhà.”
“Đúng vậy, quang minh chính đại mà đi.”
Chỉ cần anh vui vẻ, thế nào cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.