Chương 2122
Hình Uy luôn luôn trung thành với Bắc Minh Quân, cho dù là sự giao phó của anh thì cũng sẽ toàn tâm toàn ý mà hoàn thành.
Hiện tại Cố Tịch Dao thật sự có nói cái gì cũng không làm nên chuyện, xem ra là mình cần thiết phải nán lại một đoạn thời gian ở vị trí tổng giám đốc này rồi.
Cô trở về vị trí của mình chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Hình Uy chỉ chỉ vào vị trí của Bắc Minh Quân: “Cô chủ, bây giờ cô đã trở thành tổng giám đốc tạm thời, phải ngồi ở chỗ đó giống như ông chủ vậy.”
Cố Tịch Dao quay đầu nhìn thoáng qua vị trí đó, trên ghế ngồi đã không còn bóng dáng của Bắc Minh Quân, nhưng mà ở trên bàn làm việc vẫn còn đặt một chồng tài liệu như cũ.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh cũng đã nói tôi chỉ là tổng giám đốc tạm thời, như vậy thì vị trí của anh ấy vẫn không nên ngồi vào, có lẽ là qua mấy ngày nữa tôi cũng sẽ không còn là tổng giám đốc của chỗ này, đợi đến lúc có tổng giám đốc mới rồi cũng không cần phải phiền phức đổi chỗ ngồi một lần, hiện tại tôi ngồi ở đây cũng rất tốt.”
Hình Uy nhìn thấy Cố Tịch Dao như là đã có quyết định của mình, vậy thì cũng không cần thiết phải miễn cưỡng cô nữa.
“Cốc cốc…” Cửa phòng làm việc được gõ nhẹ nhàng.
“Để tôi đi mở cửa.” Hình Uy quay người lại đi ra mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy Bắc Minh Khởi Hiên đang đứng ở bên ngoài, phía sau của anh ta còn có một nhân viên đi theo, cầm trong tay một giỏ trái cây.
“Cậu chủ Khởi Hiên.” Hình Uy cung kính gọi một tiếng.
Bắc Minh Khởi Hiên gật gật đầu, sau đó đi thẳng vào trong phòng làm việc.
Cố Tịch Dao vừa mới dọn dẹp lại bàn của mình một chút, mặc kệ như thế nào, bây giờ mình đã là tổng giám đốc tạm thời của Bắc Minh thị, vậy thì ít nhất cô cũng phải dọn dẹp cái bàn hơi dơ của mình trước cái đã.
Ít nhất là mức độ sạch sẽ cũng không chênh lệch bao nhiêu so với chỗ của Bắc Minh Quân.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Khởi Hiên đang mỉm cười nhẹ nhàng đi đến, cô nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
“Tịch Dao, lần này anh đến đây là để chúc em thăng chức làm tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị, đây là chút quà nhỏ, mong em vui vẻ nhận cho. Về phần phương diện công việc sau này… Mong em sẽ chăm sóc nhiều hơn.”
Bắc Minh Khởi Hiên nói xong lại giơ tay lên một cái, nhân viên đi theo sau lưng của anh ta đặt giỏ trái cây lên trên mặt bàn vốn dĩ cũng không lớn của Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao nhìn nhân viên kia, hơi nhíu mày lại một cái, hiển nhiên là rất phản cảm đối với hành động này của anh ta.
Bắc Minh Khởi Hiên là người khôn khéo, anh ta quay đầu trừng mắt nhìn người kia một cái: “Cậu đây là đang làm cái gì vậy hả, sao có thể trực tiếp đặt đồ vật này lên trên bàn làm việc của tổng giám đốc được chứ, lấy xuống nhanh lên đi.”
Nói xong lại nhìn Cố Tịch Dao một chút, một mặt cười làm lành rồi nói: “Tịch Dao, xin lỗi nha, cậu ta chỉ là người mới tới thôi, cũng không hiểu quy cũ gì hết.”
…
Cố Tịch Dao hờ hững nở nụ cười: “Không có sao hết, em cũng chỉ là một người tạm thời mà thôi, anh đến đây chắc không phải vì muốn tặng cho em một giỏ trái cây đơn giản như vậy đâu nhỉ?”