Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1301:




Chương 1301

Giang Tuệ Tâm nổi giận, mấy giúp việc đều sợ hãi, nhưng chẳng là gì với Hình Uy vẫn luôn đi theo Bắc Minh Quân cả.

“Bà Mắc Minh, chuyện này là chủ nhân quyết định, chỉ sợ là không thay đổi được đâu.” Hình Uy bình tĩnh nói, nhưng trong câu nói đã nói rõ là quyết định của chủ nhân, uy nghiêm không ai có thể phản đối.

Quả nhiên, Giang Tuệ Tâm vừa nghe là Bắc Minh Quân quyết định, thái độ thoáng chốc hoà hoãn hơn không ít, thở dài nói: “Haiz… Nếu là chuyện mà Quân đã quyết định thì còn nói với bà già này làm gì.”

Nói xong, trên mặt bà hiện lên chút mất mái: “Nhưng Trình Trình là cháu trai ông chủ yêu thương nhất, bây giờ ông ấy còn ở trong bệnh viện. Nếu ngày nào đó khoẻ mạnh xuất hiện, không nhìn thấy Trình Trình ở nhà. Tôi nghĩ chắc ông ấy cũng sẽ thất vọng.”

Đúng thật không vượt ngoài dự đoán của Hình Uy, bà chủ Bắc Minh thấy mình không khuyên được Bắc Minh Quân lập tức đưa ông chủ ra.

“Mong bà chủ yên tâm, chủ nhân sẽ giải thích với ông chủ. Hơn nữa cậu Dương Dương cũng là cháu trai nhà Bắc Minh, ông chủ cũng sẽ không phản đối đâu.” Giang Tuệ Tâm không cãi lại được lời của Hình Uy.

Hình Uy lại nói tiếp: “Bà Bắc Minh, xin hỏi nên sắp xếp cho cậu Dương Dương ở căn phòng nào ạ? Tôi kêu người dọn dẹp đồ đạc của cậu Trình Trình trước, sau đó đưa qua bên kia.”

Giang Tuệ Tâm chậm rãi đứng lên, vừa đi lên lầu vừa nói: “Sắp xếp vào căn phòng ở cạnh phòng Trình Trình đi. Đợi sau này nếu Trình Trình ở bên kia không quen, trở về còn có phòng cho thằng bé.”

Cố Tịch Dao nhanh chóng xếp tất cả đồ đạc của Dương Dương vào trong vali của cậu, kéo đến trước cửa đợi Hình Uy tới lấy.

Trình Trình hơi không vui ngồi trên sofa.

“Sao vậy cục cưng?” Cố Tịch Dao mỉm cười ngồi xuống, ôm cậu vào lòng mình.

Đã nhiều năm như vậy, con trai phải chia xa cuối cùng cũng về đến bên cạnh mình, cô phải đền bù lại cho cậu tình thương của mẹ đã mất đi bao năm nay.

“Không biết Dương Dương có thể quen với cuộc sống ở nhà Bắc Minh không, em ấy nghịch ngợm như vậy, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền phức, ba sẽ đối xử với em ấy thế nào đây…”

Thật ra Cố Tịch Dao cũng nghĩ thế, nhưng đổi một góc độ để suy nghĩ, để Dương Dương đến nhà Bắc Minh cũng không phải chuyện xấu, cả ngày nhìn cậu cà lơ phất phơ, thành tích học tập không tốt nhưng lại hay khôn vặt.

Cũng có thể để Bắc Minh Quân dạy dỗ cậu đàng hoàng.

Khi người hầu chuẩn bị xong đồ đạc mọi khi Trình Trình sử dụng và quần áo của cậu xong, Hình Uy đưa hết đến nhà Cố Tịch Dao, sau đó lại để đồ của Dương Dương lên xe.

Cố Tịch Dao dẫn theo Trình Trình dắt Bối Lạp tiễn Hình Uy ra cửa: “Sau này Dương Dương sống ở nhà Bắc Minh, hy vọng các anh có thể quan tâm đ ến thằng bé nhiều hơn, nếu thằng bé gây ra lỗi gì cũng không cần kiêng kỵ, đánh nó là được, thằng nhóc này da dày thịt béo, không đánh hỏng được đâu.”

Hình Uy tỏ vẻ xấu hổ, làm gì có người làm mẹ nào gửi gắm con cho người ta như thế. Nhưng nhớ đến những chuyện nghịch ngợm của Dương Dương mấy ngày nay, cũng có thể hiểu cho Cố Tịch Dao. Đây mới thật sự là yêu cho roi cho vọt.

Anh ta gật đầu: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu Dương Dương”. Sau đó anh ta lại nhìn về phía Trình Trình, ngồi xổm người xuống: “Cậu Trình Trình, cậu phải ngoan ngoãn ở với mẹ cậu, đừng để mẹ lo lắng cho cậu nhé.”

Trình Trình gật đầu thật mạnh: “Chú Hình Uy yên tâm. Đúng rồi, chú đưa Bối Lạp cho Dương Dương nhé, cháu thấy nó rất thích chơi với Dương Dương.” Nói xong, cậu đưa xích của Bối Lạp cho Hình Uy.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.