Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1280:




Chương 1280

Trên sân khấu lập tức vang lên một tiếng gọi trong trẻo: “Chú ba!” Chỉ thấy Dương Dương nhanh nhẹn nhảy từ trên sân khấu xuống, lắc mông chạy tới trước mặt Bắc Minh Đông. Trình Trình cũng theo sát phía sau.

Bắc Minh Đông vừa thấy hai nhóc con này, lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Anh ta cúi người điểm một cái vào mũi nhỏ của Dương Dương và Trình Trình, nhìn vết bẩn loang lổ khắp trên mặt chúng: “Hai đứa chiến đấu làm mặt cũng đầy màu sắc rồi.”

Dương Dươngvừa nghe Bắc Minh Đông nói vậy lại tức giận trừng mắt với Trình Trình bên cạnh, sau đó vẻ mặt uất ức, dùng đôi mắt to ngập nước của cậu nhìn Bắc Minh Đông: “Chú ba, đây đều là chuyện tốt do Trình Trình làm, hại cháu suýt nữa xấu mặt…”

Trình Trình đứng ở bên cạnh kéo tayCố Tịch Dao: “Em xem hôm qua em diễn tập thế nào, hôm nay em có xấu mặt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Anh cũng sẽ bị mất mặt theo em. So với vậy, lại không bằng anh sửa lại kịch bản, em mất mặt là chuyện của em, anh còn có thể cứu vãn được chút thể diện.”

“Xem đi, Trình Trình cũng thừa nhận đây chính là âm mưu quỷ kế của anh ấy đấy.” Dương Dươngnói tới đây lại vênh váo đắc ý nói: “Nhưng anh vẫn tính sai rồi. Dương Dương em không phải dễ bị mắc lừa vậy đâu. Dựa vào khả năng tùy cơ ứng biến của em, em vẫn diễn tiếp được.”

Cố Tịch Dao vội vàng lấy khăn ướttừ trong túi ra, lau sạch vết máu trên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa, vừa lau vừa khẽ nói: “Bây giờ các con nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút, đừng làm cho mẹ mất mặt ở đây biết không? Đã là anh em ruột thịt cònphá nhau.”

Trình Trình ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao. Cậu nhóc cũng cảm thấy mình đúng là có hơi quá đáng thật: “Con biết rồi mẹ, về sau bọn con không dám làm thế nữa.”

Dương Dương lại nhanh hơn, giơ tay ôm lấy Trình Trình, mặt nhìn người bên cạnh và cười hì hì nói: “Dù sao thì kỹ năng diễn xuất của hai anh em chúng ta không tệ, vừa rồi giả vờ cãi nhau, có phải đã lừa được các người hay không?”

Mọi người xung quanh đều lộ vẻ lúng túng, ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ thật sự không nhìn ra, chúng còn nhỏ tuổi đã có kỹ năng diễn xuất sâu như vậy, đây là năng lực bẩm sinh, hiếm có của người nhà Bắc Minh sao…

Im lặng một lát, các phóng viên vẫn bắt đầu phỏng vấn một nhà “nhà ‘Bắc Minh’ thần kỳ” này.

“Chào anh Antony, tôi là phóng viên của “Giải Trí Tiên Phong”. Theo chúng tôi được biết, anh thường quay phim ở bên ngoài, rất lâu chưa có trở lại thành phố A.Có phải anh biết hôm nay hai cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh diễn xuất, nên mới cố ý bay về, làm sân ga cổ vũ cho chúng hay không?”

Bắc Minh Đông nhướng mày, mỉm cười nhận lấy micro: “Thật ra lần này tôi về, cũng không phải vì các cháu của tôi. Mà tôi đã quá lâu không về nhà, mới hoãn lịch trình trong tay lại, quay về thăm ba mẹ.”

Anh ta nói đến đây lại lén liếc nhìn Bắc Minh Quân vẫn ngồi yên tại chỗ. Bắc Minh Quân nghe được chứ? Em là về gặp mẹ, đến đây hoàn toàn là nhất thời cao hứng thôi.

Sau đó, một phóng viên khác tiếp tục đặt câu hỏi: “Chào anh, Antony, anh có thể bình luận một chút về diễn xuất của hai cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh trước đó không?”

“Ha ha, anh bảo tôi làm sao bình luận được chứ,? Khi tôi vừa đến đây, chúng đã biểu diễn xong rồi. Nếu các người muốn biết thế nào, vậy nên hỏi thử các bạn khan giả đang ngồi đây.” Bắc Minh Đông mỉm cười, cầm micro giơ về phía khán giả.

Những người đang ngồi đây quả thật rất nể mặt người nhà Bắc Minh, gần như đồng thanh kêu lên: “Diễn vô cùng tốt…”

Bắc Minh Đông rất hài lòng với câu trả lời như vậy, cầm micro còn vẫy tay với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã ưu ái hai đứa cháu trai của tôi.”

Sau đó anh ta xoay người nhìn phóng viên kia: “Anh nghe đi, đây là câu trả lời của khán giả đấy.”

“Vậy Antony, nếu các cháu của anh xuất sắc như vậy, anh có thể giúp đỡ chúng trên phương diện diễn nghệ, hoặc trực tiếp thu xếp vai diễn cho chúng trong bộ phim của anh không?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.