Chương 1231
Ông Bắc Minh cũng sẽ giả vờ không để ý, như có như không nhắc nhở Bắc Minh Quân đi thăm người em gái của ông, còn bí mật cử người đến giúp đỡ bà.
Khi nghe Bắc Minh Quân nói tới em gái mình, ông cụ không kìm được nước mắt, ông buông tay anh ra, run rẩy đưa vào chăn lấy ra một tờ báo.
“Phương… chết rồi…” Ông Bắc Minh không thể nói được câu hoàn chỉnh nhưng ông cũng có thể diễn đạt được ý mình muốn nói.
Bắc Minh Quân đưa tay cầm lấy tờ báo, anh nhìn thấy trên đó có dòng chữ in đậm: “Gia tộc Bắc Minh thị máu lạnh, em gái của cựu Tổng Giám đốc Bắc Minh Chính bị đuổi ra khỏi gia tộc mấy chục năm, sáng ngày hôm qua đã chết bất đắc kỳ tử, trang trại kinh doanh nửa năm cũng bị cháy chỉ trong một đêm.”
“Hít…” Bắc Minh Quân không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lông mày anh nhíu chặt lại, tin tức về cái chết của cô Phương vẫn luôn được giữ bí mật, sao vẫn có người biết lại còn đưa tin?
Hình Uy đứng sau Bắc Minh Quân, nhìn thấy dòng tiêu đề này cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi có được sự đồng ý của Bắc Minh Quân, anh ta cầm lấy tờ báo, nhìn ngày xuất bản, chính là ngày sau khi cô Phương qua đời.
Hôm đó cũng tới buổi chiều bọn họ mới về, sở dĩ không thấy tờ báo này ngay từ đầu là vì hôm ấy Bắc Minh Quân không ở nhà Bắc Minh, mà ở cùng với Cố Tịch Dao và các con.
Ngày hôm sau cũng chính là hôm nay lại xảy ra chuyện về biệt thự và cổ phiếu, nên đều không có thời gian đọc báo, không ngờ lại có người lợi dụng ngay lúc sơ hở này.
Nếu biết từ ngay lúc đó thì Bắc Minh Quân hoàn toàn có thể khiến cho tất cả các tờ báo đăng tin này bốc hơi.
Nhìn từ góc độ khác thì ai đó đã cố tình đưa tờ báo này cho ông Bắc Minh xem với mục đích k.ích thích ông bằng tin tức về cái chết của cô Phương, cho dù ông Bắc Minh không chết vì đau buồn thì cũng sẽ khiến gia tộc Bắc Minh thị trở nên rối ren.
Hình Uy dẫn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta ngẩng đầu quan sát hành lang trên đầu, có rất nhiều camera được lắp đặt.
Nếu muốn biết ai đã đưa báo tới cho ông Bắc Minh thì cách thuận tiện nhất là xem video.
Nghĩ vậy, anh ta nói với bác sĩ: “Phòng theo dõi của các ông ở tầng mấy?”
“Phòng bảo vệ ở tầng bảy, sao vậy?” Bác sĩ tỏ vẻ khó hiểu.
Hình Uy nhìn ông ta, vẻ mặt có chút lo lắng: “Mong ông đưa tôi đến phòng theo dõi một chút, tôi muốn kiểm tra một số thông tin.”
“Chuyện này…” Bác sĩ không khỏi nhíu mày: “Tôi mà đi thì ông Bắc Minh sẽ không có ai trông coi…” Nói xong ông ta lộ vẻ rất khó xử.
“Sao, không yên tâm? Ở đây còn có cậu chủ của tôi, có chuyện gì anh ấy sẽ gọi các ông. Ông còn chuyện gì phải lo lắng nữa không?” Hình Uy nói xong thì định kéo bác sĩ đi về phía cầu thang.
Hình Uy và bác sĩ vào phòng theo dõi, trong phòng chỉ còn lại hai người Bắc Minh Quân và ông cụ.
Chuyện đã đến nước này, Bắc Minh Quân cũng không thể giấu được nữa.
Anh lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay quý giá, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ông cụ.
“Ba, thật ra khi cô mất, con với đám trẻ đều đang ở trang trại, nhưng khi con tới nơi thì cô đã…” Bắc Minh Quân nói đến đây thì ngẩng đầu mím chặt môi, xương cằm bạnh ra.
Một lúc sau Bắc Minh Quân nói tiếp: “Bệnh của cô đến quá nhanh và đột ngột, không kịp đợi bác sĩ tới thì cô đã đi. Vốn dĩ con giấu chuyện này chính là để đề phòng có người nói cho ba, bây giờ ba đang bệnh nặng, không thể chịu thêm cú sốc này nữa.”