Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1220:




Chương 1220

“Lúc đó cậu chủ nhất thời tức giận, sau đó đánh lên đây và để lại dấu vết.” Hình Uy nhìn vệt màu đỏ sậm này.

Cố Tịch Dao đứng ở đây, bản thân giống như trở lại giây phút xảy ra chuyện đó:

Khi Bắc Minh Quân biết được tin tức mình dẫn theo con và Khởi Hiên ở cùng ở trên một chuyến bay, trái tim anh bị đả kích lớn tới mức nào.

Mà đả kích này lại chuyển thành cơn giận dữ, chỉ thấy Bắc Minh Quân vung nắm đấm đánh lên bức tranh làm máu b.ắn ra, chảy xuôi theo bức tường, nhuộm đỏ bức tranh vẽ trên tường tường này.

Mắt thấy mà lòng kinh hãi…

“Cạch…” tiếng cửa phòng vừa vang lên, Bắc Minh Quân đi từ trong phòng ra. Trên gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của anh lộ ra biểu cảm không giống với lúc mới tới, hình như có phần tâm sự nặng nề.

Trong tay anh còn có thêm một túi tài liệu màu vàng.

Khi anh vừa ra khỏi cửa, lại nhìn thấy bức tranh trên tường đã được mình sai người che, bây giờ lại xuất hiện dưới ánh mặt trời, anh hơi nhíu mày.

Bức tranh đã mấy năm không nhìn thấy này lại cảm giác như mới chỉ hôm qua.

Hình Uy thấy Bắc Minh Quân đi ra, lập tức trở nên khẩn trương, sắc mặt anh ta thoáng thay đổi.

Anh ta thật sự lo lắng sau khi cậu chủ nhìn thấy được tình cảnh này sẽ nổi giận.

Nhưng ngoài dự đoán của Hình Uy, Bắc Minh Quân lại giống như không sao cả, vẫn là vẻ mặt vô cảm đi vòng qua sô pha, tới trước mặt Cố Tịch Dao.

Sau đó anh đưa túi tài liệu trong tay đưa tới trước mặt Cố Tịch Dao, vẫn nói với giọng điệu lạnh lùng như trước: “Em ký vào cái này.”

Cố Tịch Dao nghi ngờ nhận lấy túi giấy, mở ra và rút một tập tài liệu từ bên trong ra.

Trên giấy trắng không ngờ in mấy chữ thật lớn: Đơn thỏa thuận tặng nhà.

Cô xem tiếp, Bắc Minh Quân đã ký vào tên của mình trong cột bên A (người tặng).

Cô lại nhìn địa chỉ, chính là viết nơi đây.

Cố Tịch Dao cầm bản thỏa thuận này, tức giận đến mức tay cầm tài liệu không ngừng run rẩy. Cô cảm giác mình bị sỉ nhục quá lớn, lại giống như năm đó cô ký vào bản thỏa thuận sinh tử kia vậy.

Cố Tịch Dao nói với Trình Trình: “Con dẫn Dương Dương ra ngoài chơi trước đi, mẹ muốn nói vài lời với ba con.”

Trình Trình cũng phát hiện ra, từ giây phút Dương Dương kéo tấm vải làm bức tranh kia xuất hiện, bầu không khí ở đây đã bắt đầu thay đổi. Mãi đến khi ba xuất hiện, bầu không khí ở đây càng căng thẳng hơn.

Cậu đáp một tiếng, kéo bàn tay nhỏ bé của Dương Dương: “Chúng ta ra ngoài chơi đi. Mẹ có chuyện muốn nói với ba.”

Dương Dương cũng không phải là kẻ có dây thần kinh lớn như vậy, cậu cũng thức thời đi theo Trình Trình ra ngoài.

Thấy đám trẻ đều ra ngoài, gương mặt xinh xắn của Cố Tịch Dao căng ra, con sư tử nhỏ trong lòng cô đã phát uy rồi.

Cô trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Hôm nay anh dẫn chúng tôi tới đây làm gì? Là muốn dùng bức tranh này làm tôi cảm động, hay dùng một căn nhà để giữ tôi lại?”

Nghe Cố Tịch Dao nói vậy, trong lòng Hình Uy lập tức kinh ngạc. Còn không chờ Bắc Minh Quân mở miệng, anh ta vội vàng xua tay giải thích: “Cô ơi, cô hiểu nhầm rồi. Sau khi xảy ra chuyện, bức tranh này đã bị cậu chủ bảo người dùng vải che đi, mãi đến vừa cậu chủ nhỏ Dương Dương không cẩn thận kéo mảnh vải xuống, nó mới lại thấy ánh mặt trời đấy.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.