Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1211:




Chương 1211

Nhưng bất kể cô dùng sức lớn tới mức nào để đè tay anh xuống, kết quả vẫn có vẻ tốn công vô ích.

“Đừng cố tốn sức làm gì. Có thời gian, lúc này em nên trông cái chảo sủi cảo đi.” Bắc Minh Quân nói xong, xoay người cầm đĩa sủi cảo rời khỏi phòng bếp.

“Trộm cướp! Thổ phỉ!” Cố Tịch Dao thở hổn hển mắng hai câu, sau đó vội vàng quay người lại, trông nồi sủi cảo của mình.

Lúc này, cô vẫn mải tức giận với Bắc Minh Quân, không biết qua bao lâu, cô dường như ngửi thấy có mùi hơi khét.

“A, tiêu đời rồi…” Cố Tịch Dao thấy nước trong nồi đã sớm cạn, vội vàng tắt bếp và mở nắp ra, một chút mùi khét bay ra.

“Đất đen đáng chết này tới là chẳng có chuyện gì tốt mà!” Cố Tịch Dao nhăn nhó lấy phần sủi cảo bị cháy ra đĩa. Đúng lúc để cho đất đen kia ăn đĩa sủi cảo cháy này!

Cố Tịch Dao nghĩ rất hay, nhưng khi cầm sủi cảo tới phòng ăn lại lập tức há hốc mồm.

Chỉ thấy Trình Trình và Dương Dương quấn khăn tắm, ngồi ở trên ghế, trong bát của chúng là mấy cái sủi cảo, đang ăn rất ngon lành.

Bắc Minh Quân ngồi đối diện chúng, trước mặt anh đặt một đĩa giấm nhỏ.

Anh đang cầm chiếc đũa, tao nhã gắp một cái sủi cảo còn sót lại trong đĩa, chấm chút giấm, bỏ vào miệng ăn ngay trước mặt Cố Tịch Dao.

Sau đó, anh rút giấy ăn từ hộp giấy bên cạnh, lau qua miệng sau ném nó vào trong thùng rác phía dưới bàn ăn.

Anh đứng lên, có vẻ thoải mái tự tại đi tới trước mặt Cố Tịch Dao, cúi đầu nhìn đĩa sủi cáo có hơi cháy đen này, nhướng mày: “Em không nghĩ xem đám trẻ có chịu đói được như em không à? Thật may là tôi và đám trẻ đều ăn xong rồi, nếu mà ăn cái đĩa này…” Bắc Minh Quân lắc đầu muốn nói lại thôi, xoay người rời khỏi nhà ăn.

Cố Tịch Dao tức giận đặt đĩa lên trên bàn: “Nếu không phải tại anh ở bên cạnh quấy nhiễu, đĩa sủi cảo này sẽ thành như vậy sao?!”

“Mẹ, con còn có hai cái, cho mẹ ăn.” Trình Trình đẩy cái bát nhỏ của mình tới trước mặt Cố Tịch Dao.

“Còn con nữa, còn còn một nửa…” Trong miệng Dương Dương vẫn ngậm nửa miếng sủi cảo, thì thầm nói, cũng đẩy chén của mình cho Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao vội vàng ép xuống cơn giận với Bắc Minh Quân, nhìn đám trẻ mỉm cười nói: “Vẫn là các bảo bối ngoan nhất, tốt hơn người ba không có phẩm hạnh kia của bọn con nhiều.”

***

Cố Tịch Dao nói xong, kéo ghế qua, thở hổn hển ngồi xuống, đẩy bát của bọn trẻ lại cho chúng: “Các bảo bối, các con ngoan ăn đi, nếu không hôm nay sẽ đói bụng đây. Mẹ còn có bánh mới ra nồi rồi.”

Cố Tịch Dao nói xong, nhìn cái đĩa cháy đen, bản thân cũng không thể ăn nổi.

Nhưng đầu óc cô nhất thời hoạt động, dùng chiếc đũa lật mặt cháy uống dưới: “Các bảo bối, chỉ cần không ăn mặt bị cháy này, nhân sủi cảo bên trong vẫn tạm được.”

Cô nói xong gắp một cái bỏ vào trong bát, làm mẫu cho con trước.

Dương Dương rất nhanh lại ăn xong phần trong bát mình, gắp thêm cái cái từ trong đĩa bỏ vào bát.

Lúc này Trình Trình cũng ăn xong, chuẩn bị gắp sủi cảo ăn.

Cố Tịch Dao vừa nhìn thấy tức giận: “Xem ba của các con không có phẩm tới mức nào chứ? Luôn miệng nói không thể để các con đói bụng được, bản thân ngược lại ăn xong trước, để các người ở đây bị đói.”

Trình Trình khẽ nói: “Mẹ, mẹ trách oan ba…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.