Chương 1206
Trình Trình khẽ gật đầu: “Mẹ, con nhớ bà Cô rồi, nếu như bà trở về nhìn thấy nhà của bà bị đốt cháy, như vậy sẽ rất đau lòng.”
Vừa mới nghĩ đến Cô Phương, Cố Tịch Dao và Dương Dương đều rơi vaò im lặng.
Dương Dương giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Chúng ta sẽ sửa sang lại nhà của bà trước khi bà về.”
Trình Trình nhìn Dương Dương với vẻ khinh thường: “Có mấy người chúng ta có thể sửa sang lại sao, tôi nghĩ đến lúc cậu già rồi cũng sửa không xong.”
Cố Tịch Dao mỉm cười: “Hai người các con hãy yên tâm đi, Ba đã gọi người rồi, đợi sau khi các con đi, bọn họ sẽ đến xây lại nhà, hơn nữa còn giống hệt như cũ.”
Thực ra cô cũng không biết Bắc Minh Quân có sửa sang lại nơi này hay không.
Trước khi có người đến đón bọn họ, Cố Tịch Dao và bọn nhỏ đều ngủ một lát, sự việc xảy ra buổi sáng khiến bọn họ rất mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, thì mơ hồ nghe được âm thanh gõ cửa.
Cố Tịch Dao đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hình Uy đang đứng ở bên ngoài: “Thưa cô, bên ngoài xe đã chuẩn bị xong, mời cô và hai cậ.u nhỏ lên xe về nhà.”
“Được, tôi sẽ đưa bọn nhỏ ra ngoài.” Cố Tịch Dao nói xong, xoay người gọi hai con trai thức dậy.
Cô vừa đưa bọn nhỏ ra ngoài, đụng phải Bắc Minh Quân dẫn theo Phỉ Nhi từ trong phòng ngủ đi ra.
Cố Tịch Dao nhìn thấy dáng vẻ tay trong tay của bọn họ, tuy rằng cô đã buông tay, nhưng sau khi nhìn thấy trái tim vẫn khẽ run lên.
Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao, rồi lại nhìn sang Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi mặt tuơi như hoa ở bên cạnh, đôi lông mày nhỏ hơi nhíu lại.
Dương Dương nhìn thấy hai người này, cái mũi nhỏ hừ một tiếng sau đó không thèm nhìn bọn họ nữa.
Hình Uy ở phía trước dẫn đường, Bắc Minh Quân nắm tay Phỉ Nhi theo sau, Cố Tịch Dao cùng bọn nhỏ đi sau cùng.
Cô trước khi rời khỏi tầng hầm, chần chờ một chút, quay đầu lại cách đó không xa dãy khung ảnh ngay ngắn đặt trên mặt tủ.
Một dãy khung ảnh kia được ghi lại trong trí nhớ của Bắc Minh Quân tuổi thơ ngắn ngủi khó quên, còn có những hồi ức của anh cùng cô Phương. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đường từ tầng hầm ra ngoài, đã điều người đến dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Đoàn người rất nhanh đã đi ra khỏi đống hoang tàn.
Hai chiếc xe dừng song song ở khu đất trống, một chiếc Rolls-Royce màu đen, một chiếc Sprinter khác màu trắng.
Bắc Minh Quân ôm lấy eo của Phỉ Nhi lên chiếc xe màu đen và chạy đi, không hề có ý định đợi bọn họ đi cùng.
Cố Tịch Dao nhìn chiếc xe của Bắc Minh Quân đi khuất bỏ lại mẹ con bọn họ, trong lòng lại yên bình hơn rất nhiều.
“Mời cô Cố, hai cậu chủ nhỏ lên xe.” Hình Uy đứng ở cửa xe giúp đỡ đưa Cố Tịch Dao và Dương Dương Trình Trình còn có cả Bối Lạp lên xe.
Trên đường trở về, trong xe vẫn yên tĩnh lạ thường.
Mấy giờ sau, xe đi vào thành phố.