Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1201:




Chương 1201

Trình Trình hiểu rõ tính cách và thói quen của Bối Lạp nhất: “Em ở cùng Bối Lạp lập như vậy rồi, mỗi lần nó ra ngoài đều tự trở về, có khi nào chạy mất? Giống như hôm nay, vẫn là nó dẫn anh và chú Hình Uy vào trong rừng cây cứu em và mẹ đấy. Lúc trước nếu em nói với mẹ một tiếng, hoặc là chờ chú Hình Uy đi cùng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi. Em nhìn thấy rồi đấy, mẹ đang thay em chịu ba mắng ở bên ngoài kìa. Đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn lông bông vậy chứ.”

Dương Dương bị Trình Trình nói như vậy, tức giận phồng mang trợn má, cậu nhảy xuống giường: “Gì cũng là lỗi của em. Được rồi, tự em gây ra tự em giải quyết! Em sẽ không để cho lão ba chim chết kia mắng mẹ.”

Nói xong cậu muốn kéo cửa ra ngoài.

Trình Trình cũng lo lắng thằng em không não này của mình khiến cho chuyện càng phức tạp thêm, giơ tay kéo cậu lại: “Bắc Minh Tư Dương, em trở lại cho anh. Em có biết em ra ngoài thế này, căn bản không giúp mẹ được, hơn nữa em sẽ khiến cho ba càng tức giận hơn. Làm không cẩn thận, em muốn vết thương cũ chưa qua vết thương mới lại đến sao.”

Dương Dương bất giác vuốt mông nhỏ của mình, sau đó buồn rầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, không thể cứ để lão ba chim chết bắt nạt mẹ như vậy.”

Trình Trình vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: “Yên tâm đi, anh tin rằng mẹ sẽ có cách, hơn nữa…”

Dương Dương vội vàng nhìn Trình Trình: “Hơn nữa cái gì, anh mau nói đi chứ!”

Trình Trình chắc chắn nói: “Hơn nữa anh cảm thấy ba sẽ không làm gì mẹ, bởi vì ba vẫn còn yêu mẹ.”

“Bốp!”

Nhưng không ngờ, Trình Trình vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng động từ trong phòng khách vang lên, dọa hai đứa trẻ không nhịn được run bắn mình

Người k.ích thích ngọn núi lửa Bắc Minh Quân này phun trào không phải ai khác, mà chính là Cố Tịch Dao.

Sau khi cô bảo hai đứa trẻ rời đi, lấy hết can đảm nói với Bắc Minh Quân: “Hôm nay ra ngoài là ý kiến của tôi, tôi cảm thấy đợi trong này thật sự rất khó chịu, hơn nữa ở lâu cũng không tốt cho bọn trẻ.”

Không đợi Bắc Minh Quân nói chuyện, Phỉ Nhi đã cướp lời nói trước: “Tôi nói này Cố Tịch Dao, hôm nay xảy ra chuyện này, tôi không thể không nói hai câu: Cô muốn ra ngoài thả lỏng, tôi không có ý kiến, nhưng cô mang theo hai đứa trẻ thì không được, mặc dù Trình Trình và Dương Dương là do cô sinh, nhưng dù sao bọn chúng cũng là người của nhà họ Bắc Minh. Tôi sắp trở thành vợ của Quân, như vậy cũng chính là mẹ kế của bọn chúng, tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ suy nghĩ cho an toàn của bọn chúng.”

Nói xong, cô ta nhìn Cố Tịch Dao từ trên xuống dưới phủ đầy bụi bặm, hai tay vòng trước ngực rồi cười cợt: “Cô nhìn lại cô xem, làm sao tôi và anh Quân không lo cho an toàn của lũ trẻ được. May tôi và anh Quân sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó chúng tôi có thể cùng chăm sóc cho hai đứa trẻ rồi. Cô chẳng qua là mẹ đẻ của hai đứa trẻ thôi, nhưng dù sao vẫn là người ngoài.”

Nghe được lời nói Phỉ Nhi sẽ nhanh chóng kết hôn với Bắc Minh Quân, trong lòng cô bất giác run rẩy, đúng vậy, chỉ còn bốn ngày ngắn ngủi nữa là cô ta và Bắc Minh Quân sẽ thành hôn.

Tuy rằng Phỉ Nhi gọi cô là “người ngoài”, cô không phản đối, nhưng Phỉ Nhi không thể phủ nhận tình yêu cô dành cho lũ trẻ.

Cô trừng mắt với Phỉ Nhi: “Tuy rằng tôi với nhà Bắc Minh là “người ngoài”, nhưng không thể xóa bỏ tôi là mẹ đẻ của lũ trẻ, điều này không ai có thể thay thế tôi. Làm người mẹ, có thể tôi không hoàn hảo, nhưng tôi biết cái gì bọn trẻ cần, cái gì tốt cho bọn trẻ.”

Phỉ Nhi nghe những lời này thì tức giận, mặt đỏ bừng bừng: “Cố Tịch Dao, cô đừng tưởng cô là mẹ đẻ của bọn trẻ thì muốn làm gì cũng được, ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng!”

“Bốp!” Bắc Minh Quân vứt mạnh cuốn sách lên bàn.

Âm thanh bất ngờ khiến Cố Tịch Dao và Phỉ Nhi giật mình. Người ngồi bên cạnh là Hình Uy cũng không dám hé răng, chỉ hít một hơi thật sâu.

Nhiệt độ trong phòng dường như giảm đi mấy độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.