Chương 1142
Bức tranh ấm áp như thế này đã từng không chỉ một lần hiện lên trong tưởng tượng của anh.
Anh bước qua, một phát ôm lấy eo cô, cái đầu thì nhẹ nhàng dụi vào vai cô, rau ria trên cằm anh cọ nhẹ vào cần cổ trắng ngần của cô.
“A……” Cố Tịch Dao đang rửa rau. Không kịp phòng bị kinh hô một tiếng, cả người cừng đờ, rau xanh trong tay rớt bịch vào trong bồn….
“Anh, anh thuộc họ mèo à, sao về mà không có tí tiếng động nào, muốn hù chết tôi à.” Cố Tịch Dao oán giận, lắc người muốn thoát khi vòng vây của anh, vừa bận nhặt rau vừa bị rơi lên.
Thế nhưng tay Bắc Minh Quân như cái khóa, cô càng muốn thoát khỏi lại càng bị khóa chặt.
“Buông, buông ra….tôi, tôi sắp thở không nổi rồi…” mặt Cố Tịch Dao đều bị nín đến đỏ lên cả rồi.
Bắc Minh Quân nghe cô nói thế mới buông lỏng tay. Nhưng vẫn ôm eo cô.
“Cô Phương…cô ấy không sao đúng không…”Cố Tịch Dao lúc này để ý nhất là tình hình cô Phương.
“…”
“Sao thế?” Cố Tịch Dao cảm nhận được sự trầm mặc của Bắc Minh Quân.
“Cô ấy…mất rồi…” giọng Bắc Minh Quân đầy nặng nề mà bi thương.
“Cô Phương, sao lại…” tim Cố Tịch Dao như bị tắt nghẹn, cảm thấy một mảnh mơ hồ, giơ tay bụm lại cái miệng muốn khóc ra tiếng của mình, nhưng vai vẫn đang run lên.
Tuy cô và cô Phương mới chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài ngày, nhưng mỗi giây phút bên bà đều là kí ức còn mới. Nhất là cái lúc trên bàn ăn và câu cá đêm khuya.
Mỗi câu cô Phương nói đều văng vẳng bên tai cô không dứt. Lại nhớ đến những sợi dây bà ấy tặng mình và bọn nhỏ…
Cô Phương là thật lòng coi bọn họ là người thân. Tại sao một người tốt như vậy lại âm dương cách biệt sau một đêm vậy chứ…
“Bịch…”một tiếng động vang lên sau lưng Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao đẩy tay anh ra, quay người nhìn cửa, chỉ thấy Phỉ Nhi đang ngây ngốc đứng trước cửa bếp, trái táo trong tay giờ lăn lông lốc dưới chân, nhưng tay cô ta vẫn còn giữ tư thế cầm táo.
Lúc này ánh mắt nhìn hai người vẫn ngây ngốc, thân mình còn hơi run rẩy.
Thời gian như ngừng lại mấy giây trong khoảng khắc này.
“A…”theo tiếng kêu, hai tay cô ta ôm đầu quay người chạy khỏi bếp.
Đúng là sóng trước chưa lặng, sóng sau đã nổi.
Mắt thấy Phỉ Nhi chạy đi, mặt mày Cố Tịch Dao cũng hơi thay đổi.
Cô biết hành động thân mật của bọn họ đã khiến Phỉ Nhi không chịu nổi.
Phiền não trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân kế bên, người đàn ông này đúng là không thể bớt lo.
Nhưng người ta lại xem như không có chuyện gì vậy.
Cố Tịch Dao lo Phỉ Nhi sẽ gặp chuyện, bèn hắng gọi một tiếng: “Phỉ Nhi, nghe tôi giải thích…” sau đó cô cũng đuổi theo.
Trong bếp chỉ còn lại một người đứng tại chỗ là Bắc Minh Quân
Phỉ Nhi lúc này nước mắt luy luy, cô ta muốn rời khỏi nơi đây, không muốn ở lại đây một khắc nào. Những chuyện xảy ra hai ngày nay đều đang mọi lúc nhắc nhở cô ta: cô ta mới là một người ngoài chân chính…