Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1125:




Chương 1125

Cửu Cửu nhớ kỹ sau này ai đưa phao câu gà cho mình ăn thì sẽ đưa lại cho người đó ăn, hừ!

(Giấc mộng tan vỡ. Dương Dương trông cậy phao câu gà có thể bồi thường cho em Cửu Cửu, Trình Trình cũng trông cậy vào phao câu gà có thể bồi thường cho Dương Dương. )

Sau bữa cơm tối.

Cô Phương cho người đưa Phỉ Nhi về nghỉ ngơi trước.

Cố Tịch Dao cảm ơn cô Phương, nắm tay Trình Trình muốn đi tìm Dương Dương.

Không ngờ cô Phương kéo tay Cố Tịch Dao: “Khoan đã, Tịch Dao, không biết con có tiện trò chuyện với bà già này hay không?”

Trình Trình rất sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô Phương: “Mẹ, mẹ trò chuyện với bà cô đi, con đi tìm Dương Dương là được.”

“…” Cố Tịch Dao nhìn cô Phương gật đầu, cô nói với Trình Trình: “Vậy con phải an ủi tên nhóc kia thật tốt nhé?”

Trình Trình hơi hơi cười nhạt một chút: “Ân. Mẹ yên tâm, Dương Dương là nam tử hán, không yếu ớt như vậy đâu.”

Cô Phương chờ Trình Trình rời đi mới thở dài hỏi: “Tịch Dao, cô thay mặt Quân xin lỗi con, cô nhìn ra được tên nhóc Quân rất quan tâm con.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Xin lỗi? Cô…”

“Cô biết chuyện của Phỉ Nhi là điều Quân có lỗi với con nhất. Cho nên cô thay mặt Quân xin lỗi con.”

“Xin lỗi?”

Cố Tịch Dao hơi sững ra, sau đó cười mỉa mai.

“Đúng…” Trên gương mặt của cô Phương xuất hiện sự cô quạnh, là sự bất lực: “Có lẽ cháu cảm thấy cô nói lời này rất hoang đường, nhưng cô cầu xin cháu, có thể cho Quân một ít thời gian được không…”

Cố Tịch Dao lắc đầu, cắt ngang lời nói của cô Phương : “Dì đừng hiểu lầm. Bắc Minh Quân không có chỗ nào phải xin lỗi với cháu. Ngoài việc anh ấy là ba của tụi nhỏ, cháu là mẹ của tụi nhỏ ra, giữa chúng cháu không có quan hệ gì cả, cũng không tồn tại chuyện ai có lỗi với ai.”

“Tịch Dao…” cô Phương kéo tay của Cố Tịch Dao, dường như còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại chỉ ngập ngừng rồi thôi.

Cố Tịch Dao khéo léo rút tay của mình ra, miễn cưỡng mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự mệt mỏi: “Dì, cháu có hơi mệt. Nếu như dì không phiền, cháu muốn đi nghỉ ngơi trước.”

“Haizz…” Cô cuối cùng thở dài, thấy Cố Tịch Dao không muốn nghe nữa, bà ta cũng đành buông tay: “Tịch Dao, mặc kệ cháu có tin hay không, cô biết, trong lòng của Quân chỉ có cháu…”

Đêm khuya lạnh như nước.

Dương Dương sau khi bị Bắc Minh Quân đánh vào mông một trận, không có tiếng khóc tiếng gào của tiểu quỷ Dương Dương, trang viên thôn quê mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Trong phòng, ánh đèn không quá sáng.

Cách trang trí của căn phòng vẫn giữ phong cách nông thôn của thế kỷ trước, đồ dùng cổ điển lại có một phong vị khác.

Dương Dương nằm bò trên giường, cởi quần, cái mông nhỏ vểnh lên, sưng đỏ một mảng.

Đầu của cậu nhóc vùi vào trong gối, nước mắt chảy ra, ướt cả mảng.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Hu hu hức hức… cho dù Dương Dương không có ba sẽ bị cười nhạo, Dương Dương cũng không cần lão ba đó nữa, Dương Dương chỉ cần mẹ… mẹ dẫn Dương Dương đi đi… hu hu hu, Dương Dương và mẹ sống cuộc sống trước kia…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.