Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1080:




Chương 1080

Hơn nữa còn nằm trong phòng bệnh VIP.

Cô cũng từng chăm sóc Bắc Minh Quân ở đó…

Lúc đó, cô vẫn chưa biết anh là ba ruột con trai mình; càng không biết Trình Trình đang ở bên anh.

Nhưng nháy mắt đã hơn hai năm rồi.

Cô không thể quay về quá khứ được nữa.

Tâm tư cô hơi bay xa rồi, cô gật đầu đáp: “Được! Vậy lát nữa anh chở tôi đến bên đường đi, tự tôi đi tới bệnh viện trung tâm là được. Còn chi phí nằm viện của mẹ tôi… tôi sẽ trả cho anh…”

Câu nói này của cô đã chọc anh nổi giận.

Anh nhíu chặt mày, ánh mắt hơi lạnh lẽo, nhưng không nhìn cô, tất nhiên anh cũng không có ý định dừng xe lại.

Lúc Bắc Minh Quân dừng xe ở trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố A, Cố Tịch Dao chợt có cảm giác đã lâu không gặp.

Cô không ngờ rằng, bệnh viện này vẫn còn giữ lại nhiều hồi ức khó quên như vậy.

Càng không thể ngờ rằng, Bắc Minh Quân lại xuống xe ngay.

Anh nắm tay cô đi vào bệnh viện.

“Anh cũng muốn đi thăm mẹ tôi à?”

Vẫn là cảnh tượng cô hỏi nhưng anh không trả lời.

Như thể mọi sự điên cuồng và ngang ngược của anh đều dùng hết vào ban đêm.

Còn ban ngày, anh sẽ trở thành người đàn ông cao quý lịch lãm.

Cô luôn mơ hồ cảm thấy, anh vẫn còn giận cô.

Vì Vân Chi Lâm tranh chấp chuyện này, nên anh vẫn còn giận cô.

Điều này đủ cho thấy, hễ là người liên quan đến Như Khiết thì Bắc Minh Quân sẽ chú ý tới!

Hơn nữa sự chú ý này không hề bình thường.

Bắc Minh Quân dẫn cô đi thẳng lên tầng sáu.

Trong phòng bệnh VIP.

“Cậu hai.” Vệ sĩ đứng trước cửa cung kính cúi chào rồi mở cửa.

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, dẫn Cố Tịch Dao vào phòng bệnh.

Cô không hề cảm thấy ngạc nhiên, khi nhìn thấy phòng bệnh này giống như một căn hộ gia đình.

Căn phòng được trang trí ấm áp tao nhã, có đầy đủ nội thất.

Cố Tịch Dao nhìn khắp căn phòng, rồi thầm líu lưỡi, chắc chắn chi phí không hề thấp?

Mặc dù trong lòng cô rất cảm kích Bắc Minh Quân đã đối xử tốt với mẹ cô, nhưng… căn phòng này quá đắt đỏ, cô đang băn khoăn không biết tiền trong sổ tiết kiệm của mình có đủ thanh toán không?

Cô hơi kích động đi vào phòng bệnh, đang định gọi “mẹ” thì bị người nằm trên giường bệnh làm cho chấn động.

Đúng lúc này, tai cô lại vang lên giọng nói thuần phát của Bắc Minh Quân: “Ba…”

Ông, ông cụ Bắc Minh?

Cố Tịch Dao trợn tròn mắt, vội nuốt lại chữ “mẹ” vào bụng.

Nhưng cô hơi khiếp sợ nhìn ông lão trên giường bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.