Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1075:




Chương 1075

Bắc Minh Quân liếc nhìn cánh tay trống trơn của mình, hình như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm nhàn nhạt của đầu ngón tay cô.

Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng không giấu được tia ấm áp.

“Chàng trai trẻ, vợ cậu rất tốt với cậu đấy.” Bác sĩ vừa nói vừa gọi y tá: “Cô dẫn cậu ấy tới phòng tiêm, rồi rửa sạch vết thương cho cậu ấy đi.”

Bắc Minh Quân nhướng mày, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Nhưng một chữ “vợ” này đã lặng lẽ xua tan sự lạnh lẽo trong tim anh.

Xưng hô này nghe có vẻ không tệ lắm.

Cố Tịch Dao lấy số xong thì đi tới chỗ bác sĩ kê thuốc, lúc cô gấp gáp chạy tới phòng tiêm thì Bắc Minh Quân đã vén tay áo lên, tao nhã ngồi trong phòng nghỉ ngơi của y tá.

Không sai!

Không phải phòng tiêm để tiêm bệnh nhân, mà vào phòng nghỉ ngơi của y tá để tiêm!

“Anh à, độ mẫn cảm trên da anh rất tốt, vậy tôi tiêm cho anh một mũi nhé!” Một cô gái y tá dịu dàng nói.

“Ừm.” Nhưng người đàn ông nào đó vẫn bình tĩnh lạnh nhạt đáp một tiếng.

“Lúc đâm mũi kim vào sẽ hơi đau, anh ráng nhịn một chút…”

“…”

Cố Tịch Dao đứng ngay cửa nhìn thấy cảnh tượng này, thì cụp mắt nhìn gói thuốc tiêm trong tay mình.

Ai có thể nói cho cô biết, tình huống này sao không?

Người đàn ông kia hoàn toàn không cần cô mua thuốc cho anh!

Vì anh đã có y tá tiêm thẳng cho anh rồi!

Xem ra anh không cần xếp hàng cũng được đãi ngộ đặc biệt.

“Được rồi!” Y tá rút mũi kim ra, rồi dùng bông cầm máu lại: “Anh ngồi ở đây một lát, để xem có phản ứng phụ nào không?”

Bắc Minh Quân không hề nhíu mày, nhận lấy miếng bông của y tá, rồi đè lên chỗ tiêm, hoàn toàn không để tâm đến khuôn mặt xấu hổ của y tá.

Anh nhìn lướt ra bên ngoài, rồi nhanh chóng bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp xen lẫn xanh đỏ ở ngay cửa.

Anh nhếch miệng, vẫn lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Em vào đây.”

Cố Tịch Dao bĩu môi, liếc nhìn anh, rồi mới đi vào: “Thuốc của anh… nhưng có vẻ anh không cần nữa rồi!”

Ý cô là, rõ ràng anh đã có y tá lén lút tiêm cho anh rồi!

“Ai bảo không cần?” Anh nhướng mày nói: “Em tưởng loại thuốc này chỉ tiêm một lần là có tác dụng à? Em mau cất nó đi cho tôi, khi nào về thành phố A tôi sẽ đi tiêm tiếp!”

Nói vậy là vắc xin phòng dại phải tiêm tới mấy mũi.

Lúc này Cố Tịch Dao mới hậm hực cất thuốc tiêm vào túi xách.

Cô y tá ở bên cạnh nói: “Anh à, anh ở thành phố A sao? Thật trùng hợp, tôi cũng có một người bạn ở thành phố A… Ha ha, anh ở khu nào ở thành phố A?”

Cố Tịch Dao liếc nhìn cô y tá, khuôn mặt cô ta xinh đẹp, vừa nhìn đã biết mới tốt nghiệp chưa được bao lâu: “Anh ấy ở khu Phủ Thành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.