Có Văn Bản Nào Bạch Nguyệt Quang Vả Mặt Thế Thân Không?

Chương 8:




Đầu óc ta ong ong.
Không biết qua bao lâu mới hoàn hồn.
“Cái gì…cô dâu là ta?”
Đoàn Cẩn ngẩn người, ngay sau đó tựa hồ hiểu được cái gì, sắc mặt hắn có chút khó coi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Bằng không ngươi cho rằng là ta muốn cùng ai thành hôn?”
Ta câm như hến, không dám hó hé một tiếng nào.
Hắn bắt đầu buộc tội ta, trong đôi mắt uể oải mang theo oán hận và tức giận sâu sắc: “Thẩm Ngọc Thanh, ngươi nói thích ta, hơn nữa ngươi còn nói trong lòng chỉ có ta.”
Ta???"
"Ta nói thế khi nào?"
Ông trời cho ta trăm gan cũng không dám nói lời như vậy!
Đoạn Cẩn nhìn ánh mắt có chút mê mang của ta, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ, cẩn thận mở khóa bằng chiếc chìa khóa vàng và lấy ra... lá thư đầu hàng của ta.
Hắn trải lá thư đầu hàng được bảo quản tốt trước mặt ta.
“Ngọc Thanh thề:
Trong cuộc sống này, chỉ có một mình ngài.
Ngài là chủ duy nhất của Ngọc Thanh.”
Ta nhìn theo đầu ngón tay hắn, cả người đều kinh ngạc.
Trong nháy mắt, ta hiểu được vì sao Ma tôn đại nhân lại lưu ta lại bởi một chút nịnh hót của ta.
Hắn coi như đây là một bức thư tình.
Điểm mấu chốt cuối cùng này của bức thư một chữ hắn cũng không muốn nhìn.
Mắt mù có chọn lọc?
Ta bối rối muốn giải thích, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, ta yên lặng ngậm miệng nuốt câu giải thích kia trở về.
"Ta thích, đương nhiên là thích!"
Nảy ra một ý, ta đánh tiếng để bào chữa:
"Nhưng thuộc hạ cũng tự biết mình, ta cùng Ma tôn đại nhân chênh lệch rất lớn!"
Ma tôn mỉm cười, nhưng không phải theo cách thân thiện.
Rõ ràng, hắn thấy sự bù đắp vụng về của ta và những lời nói dối.
"Lời này ngươi cũng từng nói với ta."
Ta ngẩn ra.
Ánh mắt Đoàn Cẩn dừng trên người ta, gằn từng chữ nói: "Bất quá khi đó ngươi nói, ta là bùn, ngươi là mây. ”
Hắn nói rất nghiêm túc, trông không giống giả.
Ta nứt ra, cái miệng rách này lại còn bất kính với Ma Tôn đại nhân như vậy!
Sao ta dám!
Ta định đâm đầu xuống đất ngay tại chỗ, nhưng ta sợ đau, vẫn là quên đi.
Hắn đem phản ứng của ta thu hết vào đáy mắt, giọng nói trong lạnh phát ra một tiếng cười lạnh: "A. ”
“Thẩm Ngọc Thanh, hay căn bản ngươi không nhớ rõ ta là ai?”
Đoàn Cẩn híp mắt lại, chắc chắn cực kỳ.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ dời tầm mắt đối diện với hắn.
"Vậy thì sao, hôm nay thời tiết thật tốt..."
Đoàn Cẩn bất mãn, hắn cố chấp buộc bắt ta phải nghe: “Ta cũng từng là đệ tử Tiên môn, lúc bị những tên kia bắt nạt thì ta gặp ngươi.”
Hắn vừa kể về quá khứ vừa quyết tâm khiến ta phải nhớ về hắn.
À, còn chuyện này nữa sao.
Một tia cảm hứng lóe lên trong đầu, ta chợt nhớ ra thân phận của mình.
Ta chính là bạch nguyệt quang trên dưới Tiên môn!
Đoàn Cẩn dĩ nhiên từng là đệ tử Tiên môn, nói như vậy, kịch bản của ta hẳn là...
Ta chợt hiểu ra, hai mắt sáng ngời: "Vậy ta đột nhiên xuất hiện, cứu ngươi?"
Ma Tôn đại nhân cười lạnh: "A. ”
Ngay sau đó liền nghe thấy Ma Tôn đại nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi mắng ta so với bọn họ còn hung dữ hơn. ”
Ta:?
Hắn cắn răng đọc vài từ khóa: “Rừng dưới chân Tiên môn, Gà lá sen, phế vật,...”
Ký ức bị phong ấn trong nháy mắt hiện về.
Trong đầu hiện ra một thân ảnh gầy yếu.
Ta mở to mắt, không thể tin được nói: "Ngài là con chó nhỏ đó!"
Ồ!
Sắc mặt Ma Tôn đại nhân càng tối.
Khi đó ta mới mới vào sư môn không bao lâu, gà lá sen ở phía Nam Thành rất ngon, thật vất vả mới bắt được thời cơ chuồn ra ngoài.
Đang lúc ta mang theo tâm tâm niệm niệm gà lá sen trở về, lại đụng phải một thiếu niên bị đệ tử khác bắt nạt trong rừng cây dưới chân núi.
Ở một khúc cua, thiếu niên chạy trốn tránh né những đệ tử kia, không cẩn thận đụng phải ta.
Con gà lá sen trong ngực ta rơi xuống sông!
Ta đã rất tức giận, mặc dù hắn đã xin lỗi ta, nhưng ta bắt hắn và chửi thề.
Sau đó, ta đánh bại tất cả mọi người.
Người hại ta mất gà lá sen, nên bị đánh!
Ta yếu đuối nói: "Nhưng sau đó ta lén lút xuống núi mua gà lá sen còn chia cho ngài một miếng. ”
Ma Tôn đại nhân cắn răng: "Ngươi nói mông gà kia? ”
Ta: Mông gà cũng là thịt!
"Vậy ta còn luôn dạy ngươi tu luyện, để tránh lại bị bắt nạt."
Ma Tôn đại nhân răng đều cắn nát: "Đúng vậy, ngươi còn mắng ta ngu xuẩn, nói ta không biết làm cái gì, ngay cả chó rừng cũng đánh không lại, so với phế vật còn phế vật hơn. ”
Ta không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy ta sau khi mắng không phải còn an ủi ngươi sao? ”
"Không sao, thiên phú tu luyện của mỗi người đều bất đồng, ngươi bùn nhão sớm muộn gì cũng có ngày có thể leo lên cao như mây trên bầu trời như ta."
Hắn dừng một chút, ánh mắt tối sầm lại, "Ý của ngươi là câu nói này hay là..."
"Cái gọi là có được có mất, ngươi mất đi thiên phú tu luyện đồng thời cũng chiếm được một thân thể thể chất phế vật."
Ta:...
Đương sự đang rất hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.