Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 91:




Chương 91

Cố Tuyết tức tối: “Cô là ai mà dám ăn nói với tôi như thế? Cô thực sự cho rằng mình là nữ chủ nhân của nhà họ Cố sao? Chẳng qua anh Khiết Thần hiếu thảo, nghe lời ông nội mới miễn cưỡng cưới cô, nhưng trong mắt người nhà họ Cố chúng tôi, cô còn chẳng bằng một con chó!”.

Cố Sương đi đến bên cạnh Cố Tuyết nói chêm vào: “Hứa Tịnh Nhi, giờ cô có tư cách sĩ diện trước mặt bọn tôi sao? Cho dù cô có nịnh bợ được ông nội thì đã sao? Anh Khiết Thần không thích cô, thì cô chẳng là gì cả!”.

“Đương nhiên, đừng nói là bọn tôi không cho cô cơ hội”, Cố Sương nháy mắt với Cố Tuyết một cái rồi tiếp tục nói: “Chỉ cần bây giờ cô quỳ xuống, thành khẩn nhận sai với bọn tôi, cầu xin bọn tôi tha thứ cho những lỗi lầm cô đã phạm trước đây, biết đâu bọn tôi vẫn sẽ tiếp nhận cô, cho cô một cơ hội, nếu không… cô đừng mong sống yên ổn ở nhà họ Cố!”.

Cố Tuyết lấy điện thoại ra, mở tính năng máy quay lên, hướng về phía Hứa Tịnh Nhi hất cằm, cười miệt thị: “Quỳ xuống!”.

Đã ba năm trôi qua, Hứa Tịnh Nhi vốn nghĩ ít nhất thì bọn họ cũng phải trưởng thành đôi chút, không ngờ vẫn ấu trĩ và nực cười như thế, bảo sao trước đây luôn bị cô coi thường.

Bảo cô nịnh bợ họ ư? Đến Cố Khiết Thần cô còn chưa buồn nịnh, thì bọn họ tuổi gì? Bọn họ cũng quá đề cao bản thân mình rồi!

Hứa Tịnh Nhi chẳng buồn phí lời, nhấc chân lên lướt qua bọn họ rồi đi tiếp.

Sắc mặt của Cố Tuyết và Cố Sương liền thay đổi, không ngờ Hứa Tịnh Nhi lại không biết tốt xấu như vậy, Cố Tuyết tức đến nổ mắt, không nghĩ ngợi gì mà túm lấy vai Hứa Tịnh Nhi, sau đó dùng lực đẩy cô xuống dưới hồ cá!

Vì Hứa Tịnh Nhi quay lưng lại, cô ta ra tay bất ngờ, nên không kịp phòng bị, cả người bị đẩy xuống hồ nước, nhưng đúng vào lúc cô ngã, cô cũng không chịu yếu thế, đưa tay túm lấy Cố Tuyết, kéo theo cô ta cùng ngã xuống, nước bắn tung tóe, còn bắn cả vào người Cố Sương.

Ngay lập tức, Cố Tuyết và Cố Sương cùng hét toáng lên!

Cố Tuyết đơ rồi, cô ta không thể ngờ được là Hứa Tịnh Nhi lại phản đòn, lớp trang điểm đẹp đẽ của cô ta nhòe hết rồi, ướt như chuột lột, tức tới nỗi ruột gan như phát hỏa!

Cô ta vừa trèo ra khỏi hồ nước, liền giơ cánh tay lên, định tát vào mặt Hứa Tịnh Nhi cũng đang trèo ra khỏi hồ nước!

Cố Sương sợ Cố Tuyết lại chịu thiệt thòi, bèn nhanh chân nhanh tay giữ Hứa Tịnh Nhi lại, khiến cô không thể né được!

Mắt nhìn cái tát đó sắp giáng mạnh xuống mặt Hứa Tịnh Nhi, cô ta dường như còn cảm nhận được lực gió rất mạnh.

Hứa Tịnh Nhi nhất thời không thể né khỏi Cố Tuyết, chỉ có thể nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không ập đến. Khoảng hai giây sau, hàng lông mi dày của cô khẽ rung lên, chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là bàn tay Cố Tuyết dừng bên gò má, còn một bàn tay khác đang giữ chặt cổ tay của Cố Tuyết, gân xanh hơi nổi lên, tràn đầy sức lực.

Cô sững sờ nhìn theo bàn tay đó, dáng người cao lớn của Cố Khiết Thần đứng dưới ánh trăng, giống như thần linh cưỡi ánh trăng bạc mà đến, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở.

Cố Tuyết cũng không ngờ Cố Khiết Thần đột nhiên lại xuất hiện. Cô ta sững sờ, sau đó tỏ ra vui vẻ, không chờ nổi mà lập tức tố cáo, nói với Cố Khiết Thần bằng giọng vừa ấm ức vừa làm nũng: “Anh Khiết Thần, anh đến thật đúng lúc. Con người đê tiện Hứa Tịnh Nhi này, em vốn thấy cô ta gả vào nhà chúng ta, nghĩ chúng ta là người một nhà rồi nên muốn xóa bỏ những chuyện trước kia, bắt tay giảng hòa. Cô ta thì hay rồi, không tiếp nhận thì thôi đi, còn đẩy em xuống hồ. Hu hu hu, anh Khiết Thần, anh phải lấy lại công bằng cho em!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.