Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 39:




Chương 39

Một giây sau, bà ấy không kìm chế được mà cười không ngừng, quay đầu nói với ông Hứa đang nằm trên giường bệnh: “Ông Hứa, ông xem bản hợp đồng này này, sính lễ một tỷ đấy, nhà họ Cố đưa sính lễ một tỷ muốn hỏi cưới Tịnh Nhi nhà chúng ta”.

“Một tỷ?”, giọng nói của ông Hứa cũng trở nên kỳ quái, vội vẫy tay: “Đem qua đây cho tôi xem xem!”.

Bà Hứa đưa hợp đồng cho ông ấy, ông ấy nhanh chóng giở ra xem. Xem đến cuối, ông ấy kích động đến mức hai tay run run, mặt đỏ cả lên: “Nhà họ Cố không hổ là danh môn vọng tộc, hào phóng thật”.

Bà Hứa chắp hai tay lại: “Nhà họ Hứa chúng ta được cứu rồi, đúng là ông trời phù hộ!”.

“Nào chỉ là được cứu, cuộc sống sau này của nhà họ Hứa chúng ta sẽ tốt hơn nhiều!”. Sự tham lam trong mắt ông Hứa không hề che đậy, có thể làm thông gia với nhà họ Cố, một tỷ nhỏ nhoi này mới chỉ là bắt đầu.

Đợi Tịnh Nhi gả cho Cố Khiết Thần, sinh con, vậy thì sau này cả nhà họ Cố đều sẽ là của cháu ngoại ông ta, không phải cũng đồng nghĩa sẽ là của ông ta rồi sao?

Hứa Tịnh Nhi đứng yên đó, nhìn nụ cười của bố mẹ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Ông cụ Cố là người ngoài đã không suy nghĩ đến ý kiến của cô, ngay đến bố mẹ cô là bố mẹ ruột, trong mắt họ cũng chỉ nhìn thấy lợi ích khổng lồ phía sau cuộc hôn nhân này, không ai hỏi cô một câu cô có đồng ý không.

Giờ phút này, cô không muốn làm người con gái nhà họ Hứa thỏa hiệp vô điều kiện ấy nữa, hai bàn tay buông thõng hai bên người siết chặt lại. Cô tiến tới trước một bước, nhìn bố mẹ mình, đôi môi khẽ run, cuối cùng vẫn nói rõ ràng từng chữ: “Bố, mẹ, con không đồng ý với cuộc hôn nhân này, con không muốn cưới Cố Khiết Thần!”.

Nụ cười của ông Hứa cứng đờ: “Con nói lại lần nữa xem!”.

Bà Hứa khuyên nhủ: “Tịnh Nhi, con đừng tùy hứng”.

Hứa Tịnh Nhi không nhượng bộ, nhìn thẳng vào ông Hứa, kiên định nói lại một lần nữa: “Con không cưới!”.

Giây sau, một tiếng bốp vang lên, ông Hứa tát mạnh vào mặt Hứa Tịnh Nhi. Ông ta tức đến mức ngực phập phồng: “Nếu con không cưới thì không phải là con gái của ta! Nhà họ Hứa chúng ta không có đứa con gái không biết nghe lời như cô!”.

Hứa Tịnh Nhi về đến nhà, người giúp việc thấy dấu tay đỏ choét trên gương mặt cô thì giật mình, vội nói: “Cô chủ, tôi đi lấy chút thuốc cho cô”.

“Không cần đâu”.

Hứa Tịnh Nhi đi lên lầu, mở cửa vào phòng mình, ngồi xuống ghế sofa, vòng hai tay ôm lấy đầu gối, chậm rãi co người lại.

Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, chốc lát sau, hai vai khẽ run lên.

Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, lau đi nước mắt đã lạnh bên khóe mắt, cầm điện thoại lên. Nhìn thấy tên người gọi đến, giữa mi mày cô khó có khi hiện lên được chút ấm áp. Cô hít sâu vào một hơi, cố nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, hắng giọng một lúc rồi mới nhấn phím nghe.

“Alo”.

Đầu bên kia lập tức nghe ra giọng cô không ổn: “Chị, chị đang khóc sao?”.

“Không có”.

Cậu bé không khách sáo mà vạch trần cô: “Chị không gạt được em”.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.