Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 143:




Chương 143

Người hộ lý ái ngại liếc nhìn Khiết Thần. Thấy anh bước tới bên sô pha ngồi xuống thì cô thầm thở dài. Lúc này cô gái mới bước tới, đưa laptop cho Hứa Tịnh Nhi.

Sau đó cô gái lại nói: “Vậy tôi đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối đây”.

Người hộ lý như được bôi nhớt vào chân, chuồn ra ngoài nhanh hơn cắt. Phòng bệnh bỗng chốc trở nên im lặng đến kỳ lạ.

Nhưng đối với Hứa Tịnh Nhi mà nói, càng yên lặng càng tốt. Cô không muốn cãi nhau với Khiết Thần. Càng không muốn nghe những lời chế nhạo của anh. Dù sao thì Khiết Thần tới với cô cũng chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao phó. Vậy thì chắc anh cũng chẳng buồn nói chuyện với cô.

Thôi thì cứ im lặng, cả thế giới lại được bình an.

Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy, đặt laptop lên đùi. Cô mở máy, đăng nhập vào email. Bên trong có một bước thư chưa đọc. Cô mở ra. Là thư hỏi thăm của cấp trên.

Cô mỉm cười ấm áp, sau đó gõ chữ hồi đáp lại: Cảm ơn sự quan tâm của anh. Tôi đã đỡ nhiều rồi. Còn nữa, hoa hồng anh tặng đẹp lắm, tôi rất thích.

Tay cô khẽ dừng lại, cô liếc nhìn số hoa bên cạnh và lại gõ tiếp: “Chuyện lần này của Bàng Hải đã khiến anh phải vất vả xử lý rồi. Có thể khiến hắn xin lỗi, chắc chắn không dễ dàng chút nào. Anh đúng là một cấp trên tuyệt vời. Tôi rất vui có thể trở thành nhân viên của anh! Sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa!”

Hứa Tịnh Nhi không gửi ngay. Cô vẫn đang nghĩ làm thế nào để biểu đạt sự cảm kích của mình. Cô bỗng cảm thấy hơi khát bèn đưa tay ra bên đầu giường định lấy cốc nước. Thế nhưng tay cô không đủ dài, với mấy lần mà không được.

Một giây sau, một bàn tay khác đã cầm cốc nước lên nhét vào tay cô trong dáng vẻ không được dịu dàng cho lắm. Hứa Tịnh Nhi giật mình, vô thức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cảm của Khiết Thần.

Không biết từ khi nào mà anh đã đi tới cạnh cô. Lúc này anh không hề nhìn cô mà nhìn vào màn hình. Khuôn mặt anh bỗng xám xịt.

Hứa Tịnh Nhi nhìn về phía màn hình theo ánh mắt của anh, phản ứng đầu tiên là định đóng máy tính, nhưng nghĩ lại cô cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, sao phải sợ anh thấy?

Cô kiếm tiền một cách quang minh chính đại, hơn nữa, bây giờ cô cũng không để tâm đến chuyện anh nghĩ về cô như thế nào nữa. Dù sao, bất kể cô có làm gì, vào trong mắt anh cũng là sai!

Cô không uống ly nước anh đưa cho cô mà đặt nó xuống, kìm chế cảm giác áp bức vì anh đứng ở bên cạnh, buộc sự chú ý của mình quay lại với e-mail, tiếp tục gõ phím.

“Tôi nhìn thấy Bàng Hải bị rụng mất hai chiếc răng cửa, có phải anh đánh hắn không? Người hắn toàn là cơ bắp, đánh cũng không ăn thua gì, anh lại đánh hắn gãy mất hai chiếc răng. Anh thật lợi hại, giơ ngón cái!”.

Cô đang định khen mấy câu biểu đạt sự kính nể của cô với cấp trên, bỗng máy tính bị đóng sập lại, vang lên tiếng rầm.

Hứa Tịnh Nhi nhăn mũi, khó hiểu nhìn về phía Cố Khiết Thần, anh lại muốn làm gì?

Đôi mắt đen sâu sắc của anh dâng lên cảm xúc khó hiểu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, mím môi, giọng nói cũng rất lạnh nhạt: “Cô có chắc là cấp trên của cô giải quyết tên Bàng Hải kia?”.

Hứa Tịnh Nhi hơi bất ngờ, anh lại có hứng thú với công việc của cô? Hay là anh thà nghi ngờ giữa cô và Bàng Hải có gì đó không thể cho người khác biết, nên Bàng Hải dễ dàng bỏ qua cho cô, cũng không tin là cấp trên của cô xử lý chuyện này?

Cô thật sự không muốn cãi nhau, nhưng chuyện này liên quan tới danh dự của cô, cô không muốn để anh bôi nhọ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.