Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 136:




Chương 136

Khiết Thần quay người lại, đặt thức ăn xuống, nhìn ông cụ với vẻ dương dương tự đắc: “Ông nội”.

Ông cụ mặc kệ anh, vội thò đầu nhìn vào hồ cá trước để xem đám cá koi của mình. Sau khi chắc chắn cả bọn không nổi lình phình thì ông cụ mới thở phào, tức giận nói: “Tịnh Nhi bị ốm, cháu không ở bệnh viện với con bé, chạy về ngược đãi đám cá koi của ông làm gì? Bọn chúng đáng yêu thế kia, chúng làm gì sai chứ?”

Khiết Thần không nói gì, chỉ đút tay vào túi quần, nhìn chăm chăm xuống mặt hồ. Đám cá tung tăng bơi lội. Đôi mắt sâu thẳm của anh không để lộ ra bất kỳ điều gì.

Nhưng ông cụ Cố là ai chứ? Ông ở với Khiết Thần bao nhiêu năm, không nắm rõ tâm tư cháu mình một trăm phần trăm thì cũng nắm rõ tới chín mươi chín phần trăm.

Anh không muốn trả lời thì ông cụ Cố cũng chẳng cậy nổi miệng anh. Ông cụ đành lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”

Lần này thì anh đã chịu trả lời bằng giọng vô cùng lạnh lùng: “Không chết được!”

Một giây sau, ông cụ lại giơ gậy đập vào lưng anh: “Thằng nhóc thối tha này! Ăn nói kiểu gì thế? Ông thấy cháu cố tình về để bị ăn đập phải không!”

Khiết Thần nhìn ông Cụ bằng biểu cảm vô tình. Đôi mắt ánh lên vẻ gì đó rất nhanh nhưng cuối cùng anh đã chọn im lặng. Anh rảo bước đi thẳng vào trong nhà.

Ông cụ Cố nhìn theo bóng lưng anh bật cười: “Cái thằng này…”

Khiết Thần đột nhiên khựng lại, không hề quay người. Ông cụ cố cũng không bận tâm, cứ thế chống gậy đi tới. Ông cụ đi ngang hàng với anh, quay qua nhìn anh và cười càng lúc càng lớn tiếng.

“Khiết Thần à, lâu rồi mà ông chưa từng thấy tính cách nóng nảy này của cháu đấy!”

Lời của ông cụ khiến Khiết Thần dao động. Vẻ điềm tĩnh lúc này giống như mặt hồ bị gợn sóng khi bị một hòn đá ném vào.

Ông cụ Cố cũng không có ý bắt Khiết Thần phải đáp lời. Ông cụ lại nói: “Đi thôi, đi cùng ông già này nào”.

Diện tích căn nhà họ Cố rất rộng. Phía trước có một vườn hoa nhỏ, trồng đủ các loại hoa cỏ. Sau khi ông cụ Cố rút lui về ở ẩn thì thấy nhàn nhã quá bèn thích trồng trồng chăm chăm đám hoa cỏ này.

Khiết Thần dìu ông cụ chậm rãi bước trên những thềm đá lát đường. Mặc dù ông cụ Cố tuổi đã cao nhưng bước đi vẫn vô cùng vững chãi.

Sau khi thưởng thức phong cảnh, ông cụ lại lên tiếng. Giọng nói chứa đựng nhiều kỷ niệm: “Khiết Thần, cháu còn nhớ, lúc còn nhỏ, cháu là một đứa bé vô cùng khó chịu không”.

Khiết Thần lúc còn nhỏ không lạnh lùng như bây giờ. Anh là con giời, sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại là con trai duy nhất, người thừa kết duy nhất của dòng họ nên chiếm vị trí độc tôn.

“Lúc còn nhỏ, cháu không khác gì đống thuốc nổ. Động cái là nổ bùm. Mặt lúc nào cũng khó đăm đăm. Lúc đó ông còn lo, sợ rằng sau này lớn lên, với cái tính nóng nảy của cháu chắc sẽ không tìm được vợ!”

Ông cụ Cố dần nhớ lại, giọng nói cũng kéo dài hơn: “Nhưng mà cháu ấy, vẫn giữ được truyền thống tốt đẹp của nhà họ Cố, đó là không tức giận lung tung. Trước mặt người khác, cháu vẫn luôn giữ được vẻ cao sang, lạnh lùng của một cậu chủ. Về đến nhà thì cái tính cách ương bướng ấy chỉ biết phát tiết lên mẹ cháu mà thôi”.

Nói tới đây, ông cụ Cố dừng lại. Ông quay qua nhìn Khiết Thần lúc này đã cao hơn mình hai cái đầu. Ông nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh và hỏi: “Cháu có biết tại sao cháu chỉ thể hiện đúng cảm xúc của mình trước mặt mẹ cháu không?”

Khiết Thần nhìn ông cụ, mấp máy môi nhưng không nói gì.

Ông cụ cười và lắc đầu: “Bởi vì trong lòng cháu, mẹ là người gần gũi nhất. Là người cháu có thể tựa vào”.

“Con người mà, thường bộc lộ tính cách xấu nhất của mình đối với người mà mình gần gũi nhất. Bởi vì họ hi vọng người đó có thể bao dung tất cả cho họ. Ở chỗ của người đó, họ tìm được lối ra”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.