Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 135:




Chương 135

Cố Khiết Thần im lặng nhìn lớp chăn bông gồ lên trên giường, lửa giận nơi ngực bị từng câu từng chữ của Hứa Tịnh Nhi khích cho càng lúc càng cháy mãnh liệt. Anh siết chặt nắm đấm, cơ thể gần như lảo đảo.

Anh bỗng đưa tay giật mạnh chiếc chăn trên người Hứa Tịnh Nhi ra. Hứa Tịnh Nhi không khỏi nín thở, đợi anh nổi giận lần nữa. Nhưng anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, dường như muốn xuyên thủng một lỗ trên người cô, sau đó anh rụt mạnh tay về, quay người rời đi.

Cửa bị anh đóng sầm lại, Hứa Tịnh Nhi hít mũi, sau đó lau nước mắt nơi khóe mắt.

Cố Khiết Thần lái xe trên đường bằng tốc độ nhanh nhất, vẻ mặt sa sầm, môi mím chặt. Sức lực hai tay nắm lấy vô lăng cũng rất lớn, đầu ngón tay trắng bệch.

Anh mở mui xe ra thành xe mui trần, gió thổi vù vù qua người anh, nhưng lại không đủ để dập tắt lửa giận trong lòng.

Hứa Tịnh Nhi!

Anh gần như lượn quanh một vòng thành phố, trên người bao phủ một lớp sương lạnh, nhưng cơn tức nghẹn ở lồng ngực vẫn không tan đi, ngược lại còn khó chịu hơn.

Anh dừng xe ở bên đường, dựa người vào ghế, rút một điếu thuốc từ trong hộp ra đốt cháy, rít một hơi.

Anh luôn kiềm chế bản thân mà không biết từ khi nào, điếu thuốc trong tay anh đã được đốt lên như muốn lấp đầy một vài khoảng trống nào đó.

Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tịnh Nhi với đôi mắt đỏ hoe khiến khuôn mặt người đàn ông chỉ còn sự tự chế nhạo.

Điếu thuốc được hút hết. Anh lấy điện thoại ra gọi cho người trợ lý. Sau khi tắt máy, anh lại khởi động xe và lao vọt đi.

Ông cụ Cố và bạn bè đang tụ tập chơi bóng, vận động một hồi. Tâm trạng vốn đang vui của ông cụ lập tức bị trùng xuống khi nhận được điện thoại của trợ lý Khiết Thần. Ông cụ thở dài, sau đó về nhà trước.

Chú Lâm lái xe vào trong sân, nhìn thấy chiếc Sedan màu đen bèn cảm thấy kỳ lạ. Chú Lâm quay qua ông cụ đang ngồi ở phía sau: “Thưa ông, đây chẳng phải là xe của cậu chủ sao?”

Ông cụ Cố liếc nhìn nhưng không nói gì.

Chiếc xe dừng lại. Chú Lâm kéo cửa xe. Ông cụ Cố bước xuống, chống gậy đi vào phòng chính. Còn chưa vào tới nơi thì cô Lâm đã cuống cuồng chạy ra, nhìn thấy ông cụ như nhìn thấy sao cứu mạng. Cô Lâm lên tiếng: “Thưa ông, cuối cùng ông cũng về rồi. Cậu chủ, cậu ấy…”

Ông Cụ dừng bước, nhìn cô ấy và chờ đợi cô nói tiếp.

Cô Lâm bị ông cụ nhìn chằm chằm thì lập tức á khẩu, muốn nói mà lại không dám. Khuôn mặt cô đỏ linh căng.

“Có gì nói thẳng!”, ông cụ mất hết kiên nhẫn, gõ cái gậy xuống đất kêu cộp cộp.

Cô Lâm bèn lên tiếng: “Thưa ông, cậu chủ về nhà, tưới chết gần hết đám hoa mẫu đơn của ông rồi. Còn nữa, đám cá koi cũng sắp bị cậu ấy cho ăn tới chết rồi!”

“Cái gì?”

Ông cụ Cố đi như bay về phía hồ cá thì nhìn thấy Khiết Thần đang đứng đó vứt thức ăn xuống cho đám cá.

“Dừng lại!”, ông cụ gào lên. Cùng lúc này, ông giơ gậy đập về phía lưng anh: “Đám cá của tôi mà chết hết thì tôi cũng đập chết anh luôn đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.