Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 133:




Chương 133

Nhìn anh mảnh khảnh, nho nhã nhưng nắm đấm thì mạnh tới mức Bàng Hải không đỡ nổi, cứ thế đổ rầm ra đất.

Khiết Thần nhấc chân, đạp vào lưng hắn không chút khách khí. Đôi mắt đen láy của anh đầy vẻ tà ma và ghê rợn tới đáng sợ: “Đây là cái giá cho tối hôm đó anh làm hại cô ấy”.

Sau khi Khiết Thần rời đi, Bàng Hải bèn nôn ra một ngụm máu tươi. Vài chiếc răng gãy rơi ra. Hắn quẹt miệng, bật cười tức giận: “Hứa Tịnh Nhi, một mình con bé đó đã đủ ác lắm rồi. Không ngờ Khiết Thần càng ác hơn, đúng là trời sinh một cặp!”

Thế nhưng bên ngoài đều đồn rằng anh rất cưng Tô Tử Thiến. Sao hắn cảm giác…người mà Khiết Thần yêu lại là Hứa Tịnh Nhi nhỉ!

Lúc Khiết Thần về tới bệnh viện thì Hứa Tịnh Nhi đã lại ngủ mất rồi. Anh ra hiệu cho người hộ lý đi nghỉ. Người hộ lý nghe lời, bước ra ngoài và khẽ đóng cửa lại.

Anh đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tịnh Nhi và chậm rãi đưa tay ra.

Khi anh gần chạm vào khuôn mặt cô thì điện thoại để bên giường bỗng kêu lên. Anh vô thức quay qua nhìn thì vừa hay thấy một tin nhắn được gửi tới.

Anh liếc mắt, sự dịu dàng thoáng qua trong mắt anh bỗng ngay lập tức bị sự lạnh giá giăng kín.

Hứa Tịnh Nhi ngủ không yên, chuông điện thoại ding một tiếng cũng làm gián đoạn giấc ngủ nông của cô. Hàng lông mi dài cong cong của cô khẽ rung lên, chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt cô vẫn mơ màng, cho đến khi tình cờ đối diện với đôi mắt đen láy của anh. Đáy mắt anh lạnh băng, đầy chế giễu, u ám, là vực sâu không thấy đáy.

Đường nhìn vô cùng quen thuộc, giống hệt như cơn ác mộng. Hứa Tịnh Nhi nhất thời không phân rõ rốt cuộc cô đã tỉnh hay vẫn vùng vẫy trong ác mộng.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây, sau đó ý thức của Hứa Tịnh Nhi dần dần hồi phục. Cô biết đây không phải giấc mơ, mà là hiện thực, vô thức rủ mắt xuống, tránh ánh mắt anh.

Cô không ngờ Cố Khiết Thần lại đến thăm cô.

Giữa bọn họ thật ra cũng đã không còn lời nào có thể nói. Tuy là vợ chồng, nhưng quan hệ tệ đến mức không bằng cả người lạ. Trái tim đầy thương tích của Hứa Tịnh Nhi cũng không cho phép cô có ý nghĩ mơ mộng hão huyền.

Có lẽ đây chính là “bi thương nào bằng tâm đã chết”.

Cô không nói gì, Cố Khiết Thần cũng không nói gì. Nhưng anh không đi mà cứ đứng ở đó, môi mím chặt, lạnh lùng nhìn cô. Cơ thể vốn đã lạnh vì bệnh của cô bị anh nhìn chằm chằm như vậy càng không kìm được mà run lên bần bật.

Cố Khiết Thần muốn làm gì, chi bằng dứt khoát một lần giúp cô đi.

Phòng bệnh VIP này vốn rất lớn, nhưng vì sự tồn tại của anh mà không khí trong phòng bệnh rộng lớn này lạnh đến mức ngột ngạt, đến nỗi cô cảm thấy hít thở khó khăn, không lấy được oxy.

Hứa Tịnh Nhi cắn môi, do dự nửa phút, cuối cùng vẫn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng nghẹt thở.

“Là anh… đưa tôi đến bệnh viện phải không, cảm ơn anh”.

Dù cho quan hệ giữa bọn họ có thế nào, dù cho anh xuất phát từ ý nghĩ gì, cô vẫn phải bày tỏ lòng cảm kích việc anh đưa cô đến bệnh viện.

Lời nói khách sáo, xa cách, lịch sự, bình thản thốt ra từ miệng cô, khiến gương mặt lạnh lùng của Cố Khiết Thần càng trở nên u ám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.