Cố Sự Của Biệt Nữu Thụ Và Kiệm Lời Công

Chương 13:




31.
Phương Triết bảo bọn họ chia tay, có chia thì có quen, cũng chính là nói, trong tâm Phương Triết, hai người họ đã từng quen nhau.
Ngô Hạo chấn kinh.
Mình và cậu ta khi nào thì quen nhau chứ?
Chuyện này không giống như chuyện bạn bè, cần phải tuần tự từng bước mà tiến, hai người trước tiên phải nhìn vừa mắt nhau, vừa mắt sao sao đó rồi phải tỏ tình, tỏ tình sau mới xem là quen nhau, quen nhau xong mới có thể nói tới chuyện chia hay không chia, đây giống như thứ tự ABCD vậy, một xong rồi mới xong một khác, có A mới có B, sau B có C, C xong rồi mới là D.
Ngô Hạo đun sôi tiểu não, vẫn nghĩ không ra rốt cuộc A đến tột cùng xuất hiện lúc nào trong đời mình. 
Thật ra, nghiêm túc ngẫm lại, khi đó Phương Triết đối xử với cậu rất tốt, tỷ như, khi ăn cơm sẽ theo thói quen chờ cậu ăn xong hết, trên đường về nhà sẽ rất tự nhiên bảo cậu đi phía trong, về đến nhà sẽ nhìn cậu vào cửa rồi mới rời khỏi.
Những việc nhỏ nhặt đếm không hết này, Ngô Hạo trước đây không cảm thấy có gì, hiện giờ xét lại, hình như mang đậm một cỗ ái muội không hề tầm thường bên trong.
Lùi từng bước một, tạm thời không nhắc tới cái vòng tỏ tình thông báo ở đâu đi, Phương Triết năm ấy tựa hồ thật tâm ôm lòng kết giao đối Ngô Hạo.
Nói như thế, vậy quãng thời gian gần như thay đổi quỹ tích nhân sinh của Ngô Hạo, chuyện tình yêu thầm kết cục BE kia, lại là chuyện như thế nào đây…
Phương Triết từng dùng Mười Hai Khối Ngũ nói, acc game OO của cậu ta cuối cùng bị hack. Vậy cũng là nói, Ngô Hạo triệu tập dũng khí, cộng thêm BUFF max toàn thân chạy tới thổ lộ, thực tế là thổ lộn người.
Vừa nghĩ như thế, đoạn yêu thầm nửa đời chết non khiến Ngô Hạo rối rắm, từ đầu chí cuối, quả thật trừ bỏ hai chữ khổ sở bên ngoài ngay cả cặn bã bã cũng không còn…
Đêm hè gió lạnh, từng làn gió lạnh nhỏ thổi tới đây, cuốn lên vô số mảnh giấy bị xé nhỏ. Một nửa linh hồn của Ngô Hạo bay ra ngoài cơ thể, hỗn độn trong gió, run rẩy không ngừng.
Trước nửa đêm mở cửa húp gió, nửa đêm sau lăn lộn trên giường, Ngô Hạo ngày hôm sau tỉnh giấc, phát hiện mình bị cảm rồi.
Ngô Hạo cả người khó chịu liền không thích động đậy, oa trên giường suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ tới chỗ đặc thuốc cảm ở đâu, dứt khoát đóng mắt tiếp tục ngủ. 
Lần ngủ này liên liên tục tục đến tận giữa trưa, di động bắt đầu vang lên leng keng linh linh, Ngô Hạo miễn cưỡng mở mắt liếc qua một cái, là Phương Triết gọi tới.
Ngô Hạo nhấn xuống nút nghe, giọng mũi nặng nề alo một tiếng. 
Đầu bên kia rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mới hơi chần chừ nói: “Ngô Hạo?”
Ngô Hạo ừ.
Phương Triết dừng dừng, lại nói: “Cậu bị cảm?”
Ngô Hạo bơ phờ nói: “Ưm… Chắc là trúng gió.”
Phương Triết nói: “Cậu chờ một chút.”
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu, đột nhiên đô đô hai tiếng, ngắt.
Ngô Hạo thật hoang mang nhìn di động, quả thật là cúp rồi. Ngô Hạo cụp mắt chờ, Phương Triết cũng không gọi tới lần nữa. Ngô Hạo trở mình một cái, mê mê trợn trừng tiếp tục chờ, chờ mãi chờ mãi, điện thoại đang chờ không thấy, nhưng lại chờ đến Phương Triết tới đây.
Ngô Hạo một tay chống đầu, nhìn Phương Triết đứng ở cửa cầm hai cái túi plastic, nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại. 
Phương Triết làm việc rất nhanh nhẹn, trực tiếp tiến vào trong phòng, đầu tiên là mở cửa sổ cho thoáng gió, sau đó lại bảo Ngô Hạo đi rửa mặt, bản thân theo con đường quen thuộc tới phòng bếp làm một chén cháo thịt nạc trứng muối nóng hổi.
Ngô Hạo mờ mịt húp ngay chén cháo thịt nạc trứng muối của Phương Triết, lại mờ mịt uống thuốc cảm do Phương Triết mua tới, lại  mờ mịt nhìn Phương Triết ngồi ở bàn đối diện.
Phương Triết cũng nhìn cậu: “Gọi điện cho cậu, là để báo bên game đã gửi lại thư trả lời, có vài thứ cần cậu xem một chút.”
Ngô Hạo a một cái, vội vã vào phòng ngủ bật máy tính, Phương Triết đăng nhập email của mình, kéo qua một cái mail cho bên nhà game phát tới, chọn mở, nhảy ra một trang chữ nhỏ chi chít.
Phương Triết lấy ra một cặp mặt kính, đeo vào sống mũi, tròng mắt Ngô Hạo lập tức liền dắn chặt lên. 
Khuôn mặt Phương Triết xem như là loại hình ngũ quan thâm thúy, thường ngày không chút biểu tình khó tránh lộ ra vẻ lạnh lùng, cộng thêm bản thân kiệm lời ít nói, nhìn không dễ thân cận lắm.
Nhưng Ngô Hạo vẫn cảm thận, Phương Triết sau khi đeo cặp mắt kinh độ nhẹ liền thay đổi cảm giác đối người khác, đơn thuần nhìn vào bề ngoài mà nói, dịu dàng ôn nhu.
Phương Triết đẩy đẩy máy tính, lăn nút cuộn chuột kéo xuống, để Ngô Hạo đọc mail. 
Khóe mắt Ngô Hạo thỉnh thoảng lén ngắm Phương Triết, ừ ừ ừ ứng phó. Phương Triết chậm rãi kéo qua, quay mặt hỏi Ngô Hạo có vấn đề gì không.
Trên mail đại khái là những giải thích của phía chính phủ đối với con BUG lần này, bánh xe lăn tới lăn lui, cuối cùng nhắc nhở ngoạn gia kiểm tra các thông tin bên dưới, hai mắt Ngô Hạo quét nhìn sơ lược, không chuyện gì, liền chọn phúc đáp.
Xong việc Phương Triết liền bảo Ngô Hạo nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, trán Ngô Hạo có chút nóng, Phương Triết liền nói chờ Ngô Hạo bớt sốt rồi đi, để Ngô Hạo an ổn mà ngủ.
Ngô Hạo uống thuốc xong bắt đầu mệt rã rời, mơ mơ màng màng thiếp đi mất. Giữa giấc tỉnh lại hai lần, đều thấy Phương Triết ngồi trước máy tính đằng trước, tựa hồ đang xoát phỏ bản trong game, Ngô Hạo nhìn vài cái, lại chóng mặt. Ngủ mê mệt liên tục, lúc tỉnh lại đã tới giờ ăn cơm chiều.
Máy tính vẫn còn mở, màn hình chính là đồ họa game XX, Mười Hai Đồng Rưỡi ngồi ngay giữa màn hình, không thấy Phương Triết đâu.
Ngô Hạo ngủ một giấc thấy cả người nhẹ bẫng, lòng hiếu kỳ hơi hơi nổi lên, liền ngồi dậy khỏi giường, bước từng bước tới trước bàn máy tính, nửa người trên cúi xuống nhìn Mười Hai Đồng Rưỡi của Phương Triết một cái, tay nhấn nhầm con chuột, nhấp vào nút bên trái.
Trong game, Mười Hai Đồng Rưỡi từ mặt đất đứng dậy. Mười Hai Đồng Rưỡi vừa động đật, một người chơi kế bên cạnh anh ta cũng chuyển động, liếc mắt nhìn qua ID trên đầu người đó, thật quen mắt.
Ngô Hạo nao nao, bỗng nhìn thấy người chơi kia đứng trước mặt Mười Hai Đồng Rưỡi, nói một câu.
[Kinh Cức Nguyệt: Ca, về rồi?]
32.
Kinh Cức Nguyệt, đây không phải là cường hào phó hội Phong Yên kia hay sao, sao lại đứng chung với Phương Triết?
Ngô Hạo thật hoang mang suy nghĩ nửa ngày, đều không nghĩ ra được nguyên cớ gì, trong ấn tượng ngoại trừ lần Kinh Cức Nguyệt gây gối và bị Phương Triết ngược qua một lần, hai người tựa hồ không xuất hiện cùng lúc bao giờ.
Ngô Hạo trừng mắt nhìn Kinh Cức Nguyệt một hồi, giọng Phương Triết gọi cậu ăn cơm liền từ phòng khách truyền tới, Ngô Hạo đáp một tiếng, xoay người xỏ dép lê, lảo đảo đi ăn cơm chiều.
Khi đó Ngô Hạo vừa mới tỉnh ngủ, hai lỗ mũi chỉ có thể thở bằng một cái cả người choáng váng, không để chuyện này ở trong lòng, kết quả một tuần sau đó ngẫm lại chuyện đó, nhớ tới Kinh Cức Nguyệt háo hứng gọi một tiếng ca, thật sự có bao nhiêu không phù hợp liền có bấy nhiêu không phù hợp
Ngô Hạo trải qua một tuần vô cùng rối rắm, kỳ thật mở đầu cũng rất mỹ hảo.
Game XX hồi âm trở về, nói là nhân vật trong game và các dữ liệu liên quan đã được khôi phục, thỉnh người chơi kiểm tra. 
Bóng Đèn Điện quay về.
Ngô Hạo thật hạnh phúc, vui vẻ đăng nhập vào game, sau đó như vừa mới dính phân chim từ trên trời rơi xuống, PIA một tiếng ngay mặt Ngô Hạo.
Bóng Đèn Điện quay về, nhưng vấn đề là chỉ có Bóng Đèn Điện về, một thân trang bị khắp người bị BUG đánh rụng hết, từ mũ giáp đến giày, từ vũ khí đến trang sức, từ trên xuống dưới, mất hết.
Ngô Hạo liền trực tiếp gọi điện tới dịch vụ khách hàng, người nhận điện thoại chính là một cô gái có thanh tuyến ngọt ngào, cô gái dịch vụ nói: “Đầu tiên, ngài dường như không hề điền thông tin trên văn kiện đính kèm, văn kiện đính kèm rất dễ tìm, ngay bên dưới email, ngài kéo xuống, kéo xuống chút nữa, ngài sẽ nhìn thấy nó, vì ngài không điền dữ liệu về các trang bị nên không phục hồi lại được, quên ký cũng không sao, điền thêm một lần nữa là được, ai nha, thời gian cũng rất khó nói, cần phải xem khi nào thì tới lượt của ngài, bla bla bla…”
Ngô Hạo cúp điện thoại, khuôn mặt tuyệt vòng nhìn Bóng Đèn Điện mặc cái tứ giác màu trắng nho nhỏ, ảm đạm nghênh gió trong game.
Trang bị chỉ có thể điền lại vào bảng gửi lại, khi nào quay về vẫn còn là một câu đố, Ngô Hạo cũng không bỏ, chỉ có thể hồ loạn lục tìm bộ trang bị cũ ban đầu miễn cưỡng mặc vào. Nhiều ít gì cũng hơn việc *** chạy rông. Bất quá, trang bị cũ dù sao cũng là trang bị cũ, sát thương, bạo kích, thậm chí đặc tính đều kém không ít so với bộ mất tích, trực tiếp kéo xuống lực chiến đấu của Bóng Đèn Điện vài cấp.
Bất quá, game nên chơi vẫn nên chơi, Ngô Hạo mỗi ngày gần đây đều theo Phương Triết xoát phó bản hằng ngày, lụm kinh nghiệm, train level, các hoạt động khác đều ngưng hẳn.
Nói tới phó bản hằng ngày, mỗi ngày đều có người đến đến rồi đi đi, xoát bao nhiêu đánh như thế nào người chơi đều hiểu rõ, đội ngũ có chút hiệu suất, kỳ thật hai bên không nhận biết lẫn nhau, chẳng qua cảm thấy đối phương đánh đấm không tệ, tổ đại một đội rồi cứ đi cùng nhau, thời gian lâu dài, cơ bản có thể hình thành đội ngũ hằng ngày quen thuộc.
Ngô Hạo cùng Phương Triết xem như trong đội hình này, hôm nay hai người tổ đội tốt đội ngũ đang định hạ phó bản, một đội viên trong đội đột nhiên bảo chờ một chút, nói trên tay tôi có một cái thẻ Advanced, mọi người xoát Advanced đi.
Phó bản trong game XX phân chia bốn cấp độ —— Normal, Basic, Intermediate và Advanced, trong đó ba cấp độ đầu của phó bản đều có thể từ nhiệm vụ tùy ý, chỉ riêng Advanced là khác biệt, nếu muốn tiếp nhận nhiệm vụ cần phải có thẻ Advanced tương ứng, mà thẻ Advanced bình thường chỉ có rơi ra ở bảo rương phó bản tương ứng, tỉ lệ xuất hiện không cao.
Trong nhiệm vụ cấp Advanced, quái máu dày phòng cao sát thương lớn, vì thế kinh nghiệm nhiệm vụ cũng rất giàu có, mà nhiệm vụ đặc định thông thường thường có kinh nghiệm x2, cho nên đội viên khác đều rất cao hứng, lập tức yêu cầu xoát Advanced.
Thân trang bị rách nát của Ngô Hạo mà đi xoát thì rất khó để thông qua, đi xoát Advanced thuần túy chỉ kéo chân người khác, Ngô Hạo cũng không rề rà, cực kỳ tự giác lui đội, Phương Triết cũng định lui, Ngô Hạo ngăn lại, nói cậu xoát của cậu đi, xoát xong rồi lại tới giúp tớ thoát khó khăn, Phương Triết nói được
Ngô Hạo vừa thoát đội liền thiếu người, Ngô Hạo cũng không quan tâm ai vào chỗ trống đó, liền bước ra ngoài tế đàn ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó đụng phải người quen liền rảnh rỗi hàn huyên vài câu, vừa nói chuyện vừa chờ Phương Triết tới.
Đợi một hồi, đội ngũ kia xoát phó bản, những người khác cùng nhau rời đội, trên đỉnh đầu Phương Triết có thẻ tổ đội tìm được Ngô Hạo, Ngô Hạo chọn vào, sau khi vào mới phát hiện nguyên lai trong đội còn có một đội viên.
Ngô Hạo tùy ý nhìn sang, lập tức nhìn thấy ba chữ Kinh Cức Nguyệt chói lọi trong đội ngũ, lông mi Ngô Hạo nhăn xuống.
Kinh Cức Nguyệt đang nói chuyện trong đội ngủ
[Kinh Cức Nguyệt: Không sao ca, vậy lại kéo cậu ta xoát thêm một vòng, không tổ người khác cũng được, dù sao mức độ này có hai chúng ta là đủ rồi.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.