Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 91: Quán quân 1500 mét




Có vẻ là trận đấu bơi ếch và bơi bướm hai trăm mét đã kết thúc.

Diệp Lân mở cửa, lùi ra ngoài.

Hạ Trí cúi đầu, hơi thở vẫn còn dồn dập chưa đều, khi bước ra ngoài, cậu bấu vào mép cửa, suýt thì lảo đảo ngã dúi xuống đất, may mà Diệp Lân vươn tay ra dìu cậu lên.

Hạ Trí không dám để anh dùng sức vai, cậu đẩy anh ra rồi nói: “Em không sao.”

“Anh sợ em vẫn còn nhiều sức để suy nghĩ linh tinh, em đã dốc hết sức mình rồi. Bây giờ em mới nhớ là anh đang dùng sức ở vai cũng đã muộn.” Diệp Lân vẫn ôm chặt lấy cậu.

Bấy giờ, có tuyển thủ khác bước vào phòng, thấy hai người ôm nhau, ai cũng nghĩ là Hạ Trí và Lục Trần dồn sức thi đấu quá kịch liệt nên bây giờ còn chưa thể ổn định lại.

Hạ Trí chầm chậm đứng vững, cậu đi ra ngoài theo Diệp Lân, sau khi thay quần áo xong, cậu về hàng ghế của đại học Q.

Cảnh Lạc và La Miện đều lo lắng quay đầu hỏi: “Hạ Trí, cậu ổn chứ?”

“Vẫn ổn.” Hạ Trí gật đầu.

“Cậu có chú ý không, trong hai mươi mét cuối cùng, anh Nhuận đã phát huy hết sức xuất sắc để giật giải quán quân! Đừng để anh ta biết hai người đã bỏ qua thời khắc vinh quang của anh ta nhé!” Lâm Tiểu Thiên tốt bụng nhắc nhở.

“Cứ yên tâm, lần nào mà Gia Nhuận không “phát huy hết sức xuất sắc” trong hai mươi mét cuối cùng chứ!” Diệp Lân cười nói.

“Anh cả Lạc cũng lấy được giải quán quân còn gì! Cả nhà thi đấu sắp nổ tung rồi!”

Nghe bọn họ nói như thế, Hạ Trí thật sự cảm thấy tiếc vì đã bỏ lỡ trận đấu của Lạc Ly.

“Tất cả là do anh chậm quá đấy.” Hạ Trí thầm trách móc.

“Có vài chuyện không thể nhanh được, nếu nhanh thì sẽ có vấn đề.” Diệp Lân đáp một cách hết sức thảnh thơi.

La Miện không kìm được mà hỏi: “Cái gì chậm quá?”

“Tập trung xem thi đấu đi kìa.”

“Tập trung xem thi đấu đi nhá.”

Hạ Trí và Diệp Lân cùng trả lời một lúc. La Miện đành quay lại, anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Tất cả nội dung thi đấu một trăm mét và hai trăm mét trong hôm nay đã xong, mọi người cùng lên xe bus về trường.

Ngày mai là nội dung bơi tự do trong cự ly trung bình và dài, ngoài ra còn có thi tiếp sức.

Hạ Trí chìm trong trạng thái ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, cậu không biết mình đã xuất hiện trên tiêu đề của diễn đàn đại học Q – cuộc chiến bùng nổ hormone!

Số lượt xem tăng chóng mặt, còn có người chụp được cảnh Hạ Trí leo lên khỏi bể bơi, vươn một tay vuốt tóc. 

Tất cả những bình luận bên dưới đều là “đẹp trai đến độ không thể khép chân lại” gì đó. Có người còn nói ngày mai muốn đến nhà thi đấu xem Hạ Trí thi nội dung bơi một nghìn năm trăm mét.

Có bài đăng còn trêu là cuối cùng Hạ Trí đã kéo Diệp Lân xuống khỏi thần đàn.

Trần Gia Nhuận dựa vào lan can giường, đá lông mi với Diệp Lân: “Cảm giác bị người ta cướp đi chức nam thần hormone của đại học Q ra sao nào?”

Diệp Lân nghiêng mặt, cười nhạt đáp: “Nam thần hormone thì sao chứ? Chẳng phải cũng đã ngủ với tôi rồi à?”

Trần Gia Nhuận cười ha ha: “Có giỏi thì cậu trả lời người ta như vậy đi!”

Ai ngờ ngay sau đó, Diệp Lân đã đăng một tấm ảnh Hạ Trí ngủ trong ngực anh, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Diệp Lân đăng ẩn danh nhưng rõ ràng chỉ có người trong cùng phòng ký túc xá với Hạ Trí mới chụp được tấm ảnh này, còn nằm ở cạnh Hạ Trí.

Một hòn đá ném xuống, dấy lên nghìn lớp sóng cuộn trào, bên dưới khu bình luận còn có người đoán mò, không biết người nằm cạnh Hạ Trí rồi chụp ảnh là ai.

Có người đoán là Trần Gia Nhuận, “cáo trắng nhỏ nhà bọn tôi và Hạ Trí ngủ chung với nhau đáng yêu chết mất” gì đó.

Trần Gia Nhuận đọc mà suýt thì hồn bay phách lạc, vội vã ngoi lên giải thích: không phải tôi! Không phải tôi! Tôi chưa từng ngủ với Hạ Trí!

Anh ta không xuất hiện thì thôi, vừa ló mặt ra là đã bị mọi người bâu vào tấn công.

Không phải anh thì còn là ai nữa?

Mau khai thật đi, ai ngủ trên giường của Hạ Trí!

Nếu trả lời thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc! Mau khai đi, nếu không bọn tôi sẽ nhổ hết lông trắng của anh!

Đây là lần đầu tiên Trần Gia Nhuận cảm nhận được sự tàn ác của mọi người, chẳng phải bọn họ từng nói là sẽ yêu thương anh ta suốt bốn năm hả?

Hạ Trí – nhân vật trung tâm trong vòng xoáy dư luận – thì lại ngủ say sưa.

Sáng hôm sau, trong trận thi đấu cự ly trung bình và dài, một đội hình phalanx xuất hiện ở phía sau đại học Q. Chẳng biết từ khi nào, Sầm Khanh Miễn đã trở thành trưởng fanclub của Hạ Trí.

À, không đúng, Hạ Trí hoàn toàn không biết tại sao mình lại có fanclub.

Trần Gia Nhuận chọc chọc Hạ Trí, nói nhỏ: “Đấy, cậu nhìn đi, sáng nay Lục Trần cũng tới kìa! Tôi nhớ là sáng nay cậu ta không có nội dung thi nào.”

Hạ Trí buột miệng đáp: “Chắc là đến cổ vũ cho đồng đội thôi.”

Vấn đề nằm ỏ chỗ Lục Trần chẳng giống loại người đi cổ vũ cho bạn cùng phòng.

Trận thi đấu bốn trăm mét của Lâm Tiểu Thiên khá là gay cấn, trình độ tuyển thủ ở các trường trong nội dung này ngang tài ngang sức, cuối cùng Lâm Tiểu Thiên lấy được hạng nhì. Hình như anh ta không hài lòng với thành tích của mình cho lắm, huấn luyện viên Bạch vỗ vai anh ta, bảo anh ta hãy phục thù trong trận thi đấu liên trường quốc gia một tháng nữa.

Hạ Trí vận động làm nóng người cho trận thi đấu một nghìn năm trăm mét, chẳng mấy chốc sẽ đến chiến trường của cậu.

Cảnh Lạc phát huy rất vững trong nội dung tám trăm mét, cuối cùng cũng lấy được huy chương vàng đầu tiên trong nội dung bơi tự do cho đội bơi đại học Q.

Khi anh ta biết được kết quả, anh ta cười đến nỗi sặc nước.

Cuối cùng nội dung một nghìn năm trăm mét đã đến, ban đầu Diệp Lân và Hạ Trí sẽ là hai tuyển thủ chinh chiến nhưng bây giờ chỉ còn một mình Hạ Trí.

Đây là nội dung thi mất nhiều thời gian nhất trong giải đấu.

Khi đi, Hạ Trí hỏi Diệp Lân: “Anh sẽ luôn dõi theo em chứ?”

“Tất nhiên rồi, anh biết bơi một mình suốt một nghìn năm trăm mét sẽ cô đơn lắm.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Trí cảm thấy lòng ấm áp.

“Nếu anh vẫn luôn ở bên em, em có thể bơi suốt một nghìn năm trăm năm.”

Hạ Trí mỉm cười quay đi, để lại Diệp Lân sững sờ tại chỗ.

“Bé ngốc… Bơi suốt một nghìn năm trăm năm thì em nở ra, sũng nước mất…”

Khi Hạ Trí đứng ở bục xuất phát, Diệp Lân cũng thở sâu một hơi.

Trên hàng ghế của đại học Kinh tế và Tài chính, Lục Trần cũng cúi người xuống theo Hạ Trí, cơ bắp căng ra như chuẩn bị thi đấu, chẳng biết tại sao anh ta cũng bắt đầu căng thẳng.

“Thầy nhớ em từng nói, thi đấu ở cự ly trung bình và dài chán lắm, không ngờ bây giờ em lại có hứng thú với cự ly một nghìn năm trăm mét.”

Huấn luyện viên ngồi cạnh Lục Trần lên tiếng.

Lục Trần nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Trí, ở góc độ này, anh ta có thể thấy rõ được từng chuyển động cơ bắp khi ra sức, thấy được sức bùng nổ trong từng đường nét của cậu trong nước.

Một nghìn năm trăm mét giúp anh ta có nhiều thời gian nhất để quan sát tư thế và cách xoay người của Hạ Trí trong n.c.

Thay vì là “quan sát”, có lẽ đúng hơn phải là “thưởng thức”.

Tối qua, sau khi về nhà, anh ta đã xem video do đồng đội quay lại hết lần này đến lần khác.

Các đồng đội cứ tưởng Lục Trần muốn rèn luyện thêm kỹ năng, tự quan sát tư thế bơi của mình, nhưng sự thật là anh ta chỉ xem trận thi đấu của Hạ Trí suốt cả đêm.

Tiếc rằng, trước đó Hạ Trí chưa từng tham gia những giải đấu lớn nào, gần như không thể tìm được video ghi lại trận đấu của cậu trên mạng. Lục Trần muốn xem lại, cũng chỉ có thể xem video thi đấu một trăm mét do đồng đội quay lại. 

Rốt cuộc, giờ đây anh ta đã có thể ngồi ở khán đài xem Hạ Trí bơi, đây là đối thủ của anh ta, là người có khả năng đe dọa anh ta nhiều nhất – thậm chí là hơn cả Diệp Lân.

Ngoài Lục Trần ra, lúc này, trái tim của Diệp Lân như bị siết chặt, như được đặt trong lòng Hạ Trí. Khi tiếng còi “tuýt” kia vang lên, Hạ Trí nhảy xuống nước, ôm theo tất cả sự mong chờ và nhiệt huyết của Diệp Lân, duỗi những đường nét mạnh mẽ và tràn đầy sức sống trên cơ thể ra.

Tư thế bơi của cậu rất vững vàng, cậu vừa xuất phát là đã nhanh hơn những người khác.

Sau vài trận đấu, Hạ Trí đã chiếm được nhiều thiện cảm từ khán giả, ai nấy đều lo lắng cậu vừa xuất phát mà lại bơi quá nhanh, sẽ mất sức tăng tốc trong giai đoạn cuối.

Ngay cả Tiêu Bân đang cầm máy ghi hình cũng hồi hộp: “Thầy Nhậm ơi, Hạ Trí làm vậy có liều lĩnh quá không? Nghe nói đây là lần đầu tiên cậu ấy tham gia cự ly một nghìn năm trăm mét… Có phải cậu ấy hấp tấp muốn thắng quá mức rồi không?”

Vẻ mặt Nhậm Phi khá lạnh lùng, ông ta không đáp ngay, chỉ quan sát Hạ Trí bơi bốn, năm lượt rồi mới trả lời: “Em không biết đây là “tốc độ đều” của Hạ Trí sao? Thể lực của cậu ấy rất tốt, ví dụ như nội dung bơi tự do một trăm mét và hai trăm mét trước đó, đứng trước màn bùng nổ xông pha của Lục Trần mà Hạ Trí vẫn có thể bắt kịp. Nhưng ngoài Hà Kính Phong ra, sự bùng nổ của những tuyển thủ khác đều thua bọn họ một bậc… Bạch Cảnh Văn của đại học Q lại sắp xếp cho Hạ Trí tham gia nội dung một nghìn năm trăm mét, chứng tỏ ông ta rất tự tin với thể lực của Hạ Trí.”

Dường như Tiêu Bân đã hiểu rồi: “Ý của thầy là chắc chắn Hạ Trí vẫn giữ sức tăng tốc trong giai đoạn cuối?”

“Ừ, em cứ chờ đi, sau một nghìn hai trăm hoặc ba trăm mét, có thể những tuyển thủ khác sẽ không thể đuổi kịp khoảng cách dẫn đầu của cậu ấy.”

Bấy giờ, huấn luyện viên của Lục Trần nghi ngờ trước sự dẫn đầu của Hạ Trí: “Sự bùng nổ của cậu thanh niên tên Hạ Trí này rất tốt, nhưng khi thi đấu cự ly một nghìn năm trăm mét, phải tập trung chú ý việc phân bổ thể lực tốt, cậu ta làm thế là quá vội vàng.”

Tầm mắt của Lục Trần vẫn luôn dõi theo Hạ Trí trong bể bơi.

Ngoài Diệp Lân ra, đây là tư thế bơi đẹp nhất mà Lục Trần từng thấy, là cái đẹp của sự hòa quyện hoàn hảo giữa sức mạnh và nước.

Hạ Trí đã hoàn thành hơn hai mươi cú xoay người, lần nào cũng rất lưu loát mượt mà, như là cơ thể cậu luôn kéo giãn vô tận trong nước.

Trong hai trăm mét cuối cùng, Hạ Trí bắt đầu tăng tốc, dần bỏ xa tuyển thủ hạng nhì.

Đủ thấy được, chắc chắn những tuyển thủ khác sẽ nghĩ rằng Hạ Trí mất sức tăng tốc trong một trăm mét cuối cùng, nhưng bọn họ đã coi thường sức bền và ý chí của Hạ Trí.

Khi Hạ Trí hoàn thành cú xoay người cuối cùng, giẫm vào vách bể rồi lao đi, bọt nước văng tung tóe lên cao theo nhịp chân của cậu khiến khán giả cùng trầm trồ ồ lên.

Sức mạnh hùng hậu tràn ngập khắp bể bơi, không gì sánh nổi.

Ánh mắt của Diệp Lân cứ nóng dần lên, anh tin chắc là Hạ Trí ở trong nước vẫn cảm nhận được ánh mắt này. Anh nhìn chăm chú vào cậu, nhắm thẳng tới cậu bằng ánh mắt điên cuồng nhất, như thể cậu không bơi trong nước mà là bơi trong ánh mắt của anh.

Rõ ràng đã không còn khả năng bị bắt kịp, nhưng Hạ Trí vẫn không hề bơi chậm lại, cậu lại càng bơi nhanh hơn, kiểm soát nhịp thở và nhịp tim của cả khán đài. Sóng nước vừa cuộn trào lên cao, vẫn chưa kịp hạ xuống là đã bị hất văng lên lần nữa.

“Quá là khó tin…” Huấn luyện viên của Lục Trần hoa cả mắt.

Chân mày nhíu chặt, Lục Trần siết chặt nắm tay.

Trong mắt anh ta, tất cả mọi thứ hệt như Hạ Trí đang cho anh ta thấy, nhìn đi, tôi còn có không gian phát triển rất lớn, còn có ý chí và sức bùng nổ, anh chưa từng chinh phục được tôi.

Hạ Trí cảm thấy cậu sắp không thở nổi nữa rồi, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Diệp Lân. Anh đang mong chờ ở cậu, thúc đẩy cậu, bọn họ chưa từng rời xa nhau.

Trong giây phút Hạ Trí chạm tới vạch đích, những cơn sóng lớn cuồng nộ tuôn trào từng lớp từng lớp đã đến được điểm tận cùng của biển khơi.

Tiếng vỗ tay kéo dài không ngớ vang lên từ hàng ghế khán giả, ngay cả những những người trên ghế phóng viên cũng đặt sổ ghi chép, máy tính hoặc máy chụp ảnh, ghi hình của mình xuống, cùng vỗ tay theo.

Vẻ tán thưởng sâu sắc hiện rõ trên gương mặt Nhậm Phi, ông ta hỏi: “Em quay lại hết rồi chứ?”

“Quay rồi ạ, quay được rồi ạ!” Tiêu Bân cũng phấn khích quá đỗi.

Diệp Lân nghe thấy tiếng tim đập của chính mình như muốn hòa thành một với Hạ Trí dưới nước. Nó điên cuồng đến độ muốn phá nát xương ngực, lao ra khỏi máu thịt anh!

Diệp Lân chỉ muốn ôm lấy Hạ Trí – hệt như những khi Hạ Trí nằm bên cạnh anh, nghe tiếng tim anh đập, anh cũng muốn vùi vào lồ ng ngực của cậu nhóc kia, nghe nhịp tim của cậu.

Chắc chắn nhịp tim ấy sẽ rất mạnh mẽ, như núi lở, như đất rung, như bão táp sóng thần.

Mãi mà Hạ Trí vẫn chưa thể điều chỉnh được nhịp thở của mình, khi cậu leo lên bờ, thân thể cậu nặng trịch như chì, thậm chí không có sức nhận lấy khăn tắm từ tay nhân viên.

Cả thế giới đều mờ nhòe đi, đầu óc như mất năng lực nhận thức. Ánh đèn, nhân viên, trọng tài bảng điện tử gì đó… Đều không còn ý nghĩa gì trong thế giới của cậu.

Cậu chỉ muốn nhìn thấy Diệp Lân, chỉ cần được anh ôm thì cậu không cần phải chống đỡ nữa!

Hô hấp nặng nhọc quá, muốn nghỉ ngơi một lát quá…

Cậu không thể nghe được những gì nhân viên đứng trước mắt đang nói.

Diệp Lân… Diệp Lân… Diệp Lân…

Cái tên này chiếm lấy đầu óc Hạ Trí, hệt như chấp niệm mạnh mẽ đến mức có thể quyết định sống chết.

Cậu loạng choạng, rồi chợt có người ôm lấy eo cậu.

Loại sức mạnh vững vàng mãi không cho phép người khác giãy thoát này, ngoài Diệp Lân ra thì không còn ai khác.

Hạ Trí chẳng nói gì, lập tức dựa vào người Diệp Lân, tất cả trọng lượng đều dồn lên người anh.

Ngay tức khắc, Diệp Lân ôm lấy cậu, thấy được cậu nhóc tựa vào lòng mình tỏ ra an tâm, lòng anh cũng thỏa mãn không nói nên lời.

“Cậu ấy hơi kiệt sức, để tôi chăm sóc là được, cảm ơn các anh chị nhiều.” Diệp Lân cảm ơn nhân viên đứng đối diện đang quan tâm đ ến Hạ Trí.

Anh dìu cậu về đến phòng thay quần áo.

Hạ Trí ngồi xuống chiếc ghế dài, cậu tiếp tục điều chỉnh nhịp thở, Diệp Lân cầm mấy chiếc khăn tắm quấn cậu lại. Tiêu hao thể lực sẽ dễ khiến Hạ Trí mất nhiệt, Diệp Lân ôm chặt lấy cậu, giữ độ ấm giúp cậu.

“Em không sao chứ?” Huấn luyện viên Bạch đi tới, lo lắng hỏi.

Hạ Trí vẫn còn đang điều chỉnh nhịp thở, Diệp Lân mỉm cười nói: “Không sao đâu thầy, cậu ấy bơi hăng một tí thôi, giờ đã khá hơn lúc trước nhiều rồi.”

“Thế là tốt rồi, em cứ từ từ điều chỉnh, đừng sốt ruột.” Bấy giờ, đôi mày cau chặt của Bạch Cảnh Văn mới dần giãn ra.

Diệp Lân ghé sát vào tai Hạ Trí, anh cắn nhẹ lên xương mềm trên vành tai cậu, cơ thể Hạ Trí khẽ run lên, bỗng cảm thấy nóng ran.

“Chiều nay còn có thi tiếp sức nữa, em còn bơi được không?”

“Anh nói thừa.”

“Được thôi, nếu hôm nay em bơi xong cả hai trận mà còn sức, anh sẽ để em làm mọi chuyện theo ý thích.”

“Thật sao?” Hạ Trí ngước lên nhìn Diệp Lân, hàng mi ướt sũng khẽ cong lên, trong đôi mắt hiếm khi bày tỏ cảm xúc vui buồn lại sáng rực, ánh lên sự mong chờ vừa rõ ràng lại vừa ngây thơ.

Cổ họng Diệp Lân vừa căng cứng vừa nóng rực, hệt như có một ngọn lửa bùng lên trong lòng anh, anh sắp tiêu tùng.

“Em nghe nhầm rồi, ý anh là anh sẽ làm bất kỳ điều gì anh muốn.”

“Chậc…” Hạ Trí kéo hai bên khăn tắm với vẻ chê bai, lau lau sau lưng như một đứa bé rồi đứng dậy.

Cậu thay quần áo, nhận thưởng xong, vậy mà huấn luyện viên Bạch nói đã thuê phòng cho bọn họ ở khu vực gần đây, bảo bọn họ nghỉ trưa cho khỏe!

Ngoài Lạc Ly bình thản gật đầu ra, toàn bộ mọi người trong đội đều hoan hô reo hò.

Hạ Trí ăn ngấu nghiến bữa trưa, Diệp Lân còn đang ăn canh mà cậu đã kéo anh đi.

“Sao thế?”

“Đi ngủ!”

Bọn họ vào phòng, có lẽ là nội dung bơi một nghìn năm trăm mét đã tiêu hao hết thể lực của Hạ Trí nên thói xấu của cậu không trỗi dậy. Cậu ấn Diệp Lân lên giường, kéo chăn, tự tìm một tư thế thoải mái nhất: một chân cậu đặt lên người Diệp Lân, vùi đầu vào lòng, vừa ôm anh là ngủ luôn.

Diệp Lân nằm ở đó, nhìn vẻ hùng hổ lúc nãy của Hạ Trí, anh cứ ưởng là thể lực của nhóc con quá vượt trội, muốn làm cái chuyện kia trước khi thi tiếp sức nữa chứ!

Hơi thở ấm nóng của Hạ Trí phả vào lồ ng ngực Diệp Lân, tuy qua lớp quần áo nhưng lại khiến lòng Diệp Lân ngứa ngáy.

Anh hôn lên trán Hạ Trí, Hạ Trí không hề có tí phản ứng nào, hàng mi dài ngoan ngoãn rủ xuống, nửa khuôn mặt bị ép phình phình lên, trông đáng yêu lắm.

Diệp Lân phát hiện ra kể từ sau khi quen biết với Hạ Trí, mọi thứ trong đời anh đều được lấp đầy bởi Hạ Trí. Bất tri bất giác, nhóc con đã chiếm hết tất cả tinh thần và sự chú ý của anh.

Hạ Trí khẽ chép miệng, môi cậu cọ vào quần áo Diệp Lân, mang đến cảm giác mềm mại và ấm áp nho nhỏ khiến người ta không cách nào nhịn được.

Diệp Lân biết, dù bây giờ anh có trêu chọc Hạ Trí đến mức nào, cậu cũng đã ngủ say như chú heo con, không thể dậy được. Thế là anh chầm chậm nhích xuống dưới, cuối cùng cũng đối diện với gương mặt của Hạ Trí, anh hôn cậu, ra sức càn quét nơi răng môi Hạ Trí.

Hạ Trí bị hôn đến độ sắp nghẹt thở, cậu nâng đầu gối huých vào bụng Diệp Lân, nhưng chưa kịp đụng vào thì đã bị Diệp Lân ấn xuống.

Hạ Trí cau mày, cậu không mở mắt ra, cậu nắm lấy cánh tay lành lặn của Diệp Lân rồi quay người sang chỗ khác, vừa không để Diệp Lân trêu mình mà Diệp Lân vẫn còn ôm lấy cậu, ngang ngược không gì sánh được.

Sau hai tiếng nghỉ ngơi quý giá, Hạ Trí đã bị Diệp Lân kéo dậy.

Hạ Trí ngồi vươn vai ở đầu giường rất đáng yêu, tóc cậu rối bời, nước mắt còn vương nơi khóe mi. Cậu xoa xoa mặt, mặc quần áo rồi đi giày.

“Nhìn em như đã hồi đủ máu rồi nhỉ.” Diệp Lân cười nói.

“Chẳng phải vì có máy sạc pin anh đây rồi sao?”

“Máy sạc pin này chưa có cơ hội c ắm vào ổ của em mà.”

Hạ Trí lạnh lùng lườm Diệp Lân.

Trong nội dung thi bốn chặng một trăm mét buổi chiều, cả đại học Kinh tế và Tài chính và đại học Công nghệ đều tham gia.

Trình độ bơi tự do của tuyển thủ của đại học Q và đại học Công nghệ khá là cao, có thể nói, đội bơi của đại học Kinh tế và Tài chính đều dựa vào Lục Trần mới có thể lọt vào trận chung kết.

Lâm Tiểu Thiên, Cảnh Lạc và Triệu Hùng đứng trước mặt Hạ Trí.

Khi Hạ Trí nhảy xuống khỏi bục xuất phát, đội của cậu dẫn đầu những đội khác.

Sau đó, Hà Kính Phong nhảy xuống nước, Lục Trần nhìn Hạ Trí đã bơi ra xa, lòng anh ta chỉ muốn bơi ba trăm mét tiếp theo thay đồng đội của mình.

Lục Trần vừa nhảy xuống chuyện là đã rượt theo như điên, anh ta muốn đến gần Hạ Trí thêm một chút, một chút nữa!

Lúc này, anh ta rất nhớ cái cảm giác những làn nước bị Hạ Trí hất lên khi bơi ở cạnh mình.

Nội dung một nghìn năm trăm mét kết thúc vào sáng nay không hề ảnh hưởng đến đến phong độ của Hạ Trí. Tốc độ của cậu vẫn rất nhanh, cậu giúp đội bơi đại học Q giữ được ưu thế đến cuối cùng.

Đại học Q giành được giải quán quân thi bơi tiếp sức, đại học Công nghệ đạt giải nhì. Trước màn xông pha mạnh mẽ của Lục Trần, đại học Kinh tế và Tài Chính tăng từ hạng sáu lên hạng bốn, nhưng vẫn không thể lấy được huy chương.

“Giỏi lắm người anh em!” Hà Kính Phong kéo dây nước lên, ôm lấy Hạ Trí.

Hạ Trí vỗ vỗ sau lưng anh ta: “Tiếp tục bốn chặng hai trăm mét nào!”

Nghe đến đây, sắc mặt Lục Trần tối sầm đi vì đại học Kinh tế và Tài chính không hề bước vào chung kết nội dung thi này, có nghĩa là anh ta đã mất đi cơ hội thi đấu cuối cùng với Hạ Trí.

Khi bước vào nội dung thi bốn chặng hai trăm mét, ở chặng bơi cuối cùng, cuộc đối đầu giữa Hạ Trí và Hà Kính Phong càng trở nên khốc liệt.

Hạ Trí có sức hút cao, rất nhiều khán giả vô thức cổ vũ nhiệt tình cho cậu.

Nghe thấy tiếng “Hạ Trí cố lên” vang khắp xung quanh, Trần Gia Nhuận nửa đùa nửa thật: “Sao tôi cảm thấy đội viên đội cổ vũ của chúng ta hùng hậu quả, không khác gì ức hiếp Hà Kính Phong cả.”

Lục Trần chỉ được ngồi tại chỗ quan sát, huấn luyện viên của anh ta than vắn thở dài: “Đúng là không ngờ, thể lực của cậu thanh niên này tốt đến thế!”

Lục Trần nghiến răng, lạnh lùng nói: “Lần này về nước, em phải tăng cường huấn luyện, em không thể để thua trong giải liên trường quốc gia được.”

Huấn luyện viên đưa ánh nhìn sâu xa về phía Lục Trần, thực tế, ở Mỹ có nhiều đối thủ xuất chúng đến thế nhưng không ai có thể k1ch thích ý chí chiến đấu của Lục Trần như Hạ Trí.

Đại học Q vẫn thua đại học Công nghệ trong cuộc thi bơi tiếp sức bốn chặng hai trăm mét, với chênh lệch 0,06 giây. Nhưng không ai tiếc nuối cả, vì sự bùng nổ cuối cùng của Hà Kính Phong rất đáng sợ, Hạ Trí không phải siêu nhân, không thể liều mạng với anh ta được.

“Sau khi vết thương của anh Lân lành lặn, chúng ta sẽ giải quyết bọn họ trong giải đấu liên trường quốc gia!” Trần Gia Nhuận siết chặt nắm tay rồi nói.

Hạ Trí leo lên bờ, cậu đi không được vài bước là suýt thì kiệt sức ngã ngồi xuống đất. Lâm Tiểu Thiên và Triệu Hùng, mỗi người một bên, dìu cậu về chỗ.

Khán giả vỗ tay không dứt, tỏ lòng kính phục những vận động viên đã thi đấu hết mình.

Khi vào phòng thay quần áo, vốn là Lâm Tiểu Thiên và Triệu Hùng muốn vào phòng tắm giúp Hạ Trí, sợ cậu ngã trong phòng. Diệp Lân đến gần, anh ta nói với bọn họ: “Hai người cứ làm việc của mình đi, để tôi ở lại với Hạ Trí.”

Hạ Trí đứng dưới dòng nước ấm, cậu như đánh mất sự sắc bén thường ngày, gác cằm lên vai Diệp Lân, không buồn nhúc nhích.

“Anh muốn gội đầu cho em, ngoan nào.” Diệp Lân sờ lên gáy Hạ Trí.

Bấy giờ, Hạ Trí mới miễn cưỡng ngả đầu ra sau, Diệp Lân lấy vòi nước xuống, gội đầu cho cậu.

“Nước chui vào tai em rồi.” Hạ Trí lười biếng đáp.

“Em ngoan một tí, cúi đầu che tai lại là nước không vào được tai rồi này?”

“Nhưng làm thế thì em không thấy được mặt anh.”

“…Em kiếm chuyện đúng không?”

Trên chiếc xe bus về trường, Hạ Trí tiếp tục dựa vào bên vai lành lặn của Diệp Lân, ngủ đến độ không biết trời trăng mây gió là gì.

Trần Gia Nhuận ngồi ở hàng ghế trước, cầm điện thoại lướt  diễn đàn trường, chợt “ồ” lên khe khẽ.

Hạ Trí nhà bọn họ đã nổi tiếng rồi, trong giải đấu thành phố lần này, giải á quân một trăm mét và hai trăm mét, quán quân một nghìn năm trăm mét thuộc về Hạ Trí. Cậu còn giật giải quán quân trận bốn chặng một trăm mét cùng các đồng đội, có thể nói, đó là ngôi sao sáng nhất trong đội bơi đại học Q này!

Dưới phần bình luận cũng có rất nhiều người hâm mộ kéo đến, bài đăng thảo luận Hạ Trí đẹp trai đến mức nào cũng đã kéo dài mấy trang.

Trần Gia Nhuận tiếp tục lướt xuống, chẳng hiểu tại sao anh ta lại thấy loạt vài couple của Hạ Trí, chiếm tỷ lệ nhiều nhất trong số đó là Hạ Trí và Diệp Lân.

Nhưng rốt cuộc là Hạ Trí x Diệp Lân hay là Diệp Lân x Hạ Trí, chắc hẳn cũng có thể tranh luận đến bốn, năm trang.

Bài đăng xuất hiện nhiều nhất trong đó là tấm ảnh Hạ Trí dựa vào người Diệp Lân trong cự ly một nghìn năm trăm mét.

Trần Gia Nhuận mỉm cười, gửi tấm ảnh cho Diệp Lân, còn buộc miệng hỏi: trong hai người, rốt cuộc ai nằm trên, ai nằm dưới vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.