Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 9: Ngu mới đứng lại




“Sao vậy? Cháu căng thẳng à?” Người phụ nữ trung niên cười nhẹ: “Yên tâm đi, tôi không ăn thịt người đâu. Tôi họ Sở, ở viện hải dương này mọi người gọi tôi là tiến sĩ Sở. Tôi phụ trách nuôi dưỡng cá heo dưới 5 tuổi ở đây.”

Hạ Trí bất giác nghĩ đến con cá heo mà cậu gặp hôm qua, không biết nó bao nhiêu tuổi.

“Cháu kỹ năng bơi rất tốt, sở trường bơi lội à?” Giọng của tiến sĩ Sở rất dịu dàng.

“Vâng.”

Hạ Trí lấy giấy chứng nhận thành tích từ các cuộc thi bơi cậu tham gia hồi cấp hai ra.

Tiến sĩ Sở nhìn lướt qua rồi hỏi tiếp: “Cháu có thích cá heo không?”

“Ừm… cũng bình thường ạ” Hạ Trí lại nhớ đến dáng vẻ nghịch ngợm của con cá heo kia, vô thức thêm một câu: “Chúng rất dễ thương.”

“Đúng rồi, chúng rất dễ thương, lại nhiều năng lượng, tò mò về mọi thứ và rất giàu cảm xúc. Cháu nghĩ rằng chúng chỉ nghịch ngợm thôi, nhưng thực ra chúng thường có mục đích riêng. Chẳng hạn muốn thu hút cháu lại gần, học theo hành vi của cháu, hoặc đơn giản là muốn thân thiết với cháu. Công việc của cháu là chơi với những chú cá heo con này.” Tiến sĩ Sở nói.

“Tuyển người… chỉ để chơi với cá heo thôi ạ?”

Hạ Trí thầm nghĩ, trước giờ chỉ nghe nói là người không bằng chó, giờ lại thấy người không bằng cá heo. Hồi nhỏ, thái hậu cũng đâu có nghĩ đến việc thuê ai đó chơi với cậu đâu.

“Đừng xem thường việc chơi với cá heo con, rất tốn công sức đấy, thể lực của người bình thường chưa chắc đã theo kịp. Cháu trông còn trẻ lắm, đã đủ tuổi chưa?” Tiến sĩ Sở hỏi tiếp.

Hạ Trí nghĩ may là mình vừa mới qua sinh nhật tháng trước, liền đưa chứng minh thư cho tiến sĩ Sở xem.

Tiến sĩ Sở xem xong gật đầu.

“Có một số điểm cần lưu ý, tôi sẽ nói qua với cháu, những con cá heo ở độ tuổi này đang ở giai đoạn chuyển tiếp từ con non sang trưởng thành. Khi lớn hơn chút nữa… chúng sẽ rất hứng thú và muốn thử nghiệm một số thứ.”

“À…”

Nếu Hạ Trí chưa lên mạng tìm hiểu, có lẽ cậu đã hỏi tiến sĩ “Chúng muốn thử cái gì?”, nhưng vì đã biết trước nên Hạ Trí không thể giả vờ “ngây thơ” được nữa.

Tiến sĩ Sở nhìn biểu cảm của Hạ Trí, không khỏi bật cười: “Bây giờ trên mạng có nhiều thông tin lắm, cháu đã tìm hiểu được gì rồi?”

Thái độ thẳng thắn và chuyên nghiệp của đối phương khiến Hạ Trí cảm thấy không có gì phải ngại khi mở lời.

“Chúng có thể cảm nhận được mọi thứ.”

“Ừ, còn gì nữa?”

“Một khi có cảm giác thì chúng sẽ ám chỉ, nếu ám chỉ không được đáp ứng thì có thể sẽ cưỡng ép… thậm chí còn có thể cùng nhau tấn công, ví dụ như cá mập, trước cá heo thì cá mập lại là loài yếu thế…”

Tiến sĩ Sở cười rõ ràng hơn: “Tóm tắt rất chính xác, còn gì nữa?”

“Một số bộ phận của cá heo có lực siết rất mạnh, có thể cuốn lấy đồ vật và mang đi…”

Tai Hạ Trí hơi đỏ lên, lúc nhìn thấy thông tin này, cậu phải thừa nhận nội tâm mạnh mẽ của mình đã bị sốc—cái quái gì vậy!

Tiến sĩ Sở cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.

“Tất cả những điều này chỉ là một phần hơi tiêu cực của chúng thôi. Thực ra chúng có cảm xúc phong phú và cần sự đồng hành. Cách chúng thể hiện sự tin tưởng và thân mật là mời bạn đồng hành của chúng cùng vui vẻ. Nhưng chú cá heo con này chưa nghịch đến mức quá đáng đâu, nói cách khác thì coi như cháu đang dỗ dành một đứa trẻ thích leo trèo phá phách thôi.”

Nghe đến đây, Hạ Trí thở phào nhẹ nhõm.

May mà đó chỉ là một con cá heo con, nếu không thì thật là xấu hổ.

Trước khi nó lớn lên, nhất định phải dạy dỗ hẳn hoi!

Tiến sĩ Sở đứng dậy.

“Đi nào, tôi sẽ dẫn cháu đi xem chú cá heo con cần được bầu bạn kia.”

Hạ Trí vội vàng đứng dậy đi theo.

Đó là một bể bơi xanh biếc, nước trong vắt sạch sẽ, giữa hồ bơi, một con cá heo con nằm im lìm dưới nước, rất yên tĩnh, cũng rất cô đơn.

“Nó tên là Bĩ Bĩ, trước đây còn có một con cá heo cùng tuổi tên là Lạc Lạc sống cùng nó ở đây. Tháng trước, Lạc Lạc được chuyển đến nơi khác, từ đó Bì Bì không có bạn đồng hành nên thường tự chìm mình dưới nước.” Tiến sĩ Sở thở dài: “Trước đây chúng tôi cũng đã mời huấn luyện viên đến chơi với nó, nhưng nó không có hứng thú, thậm chí còn liên tục đâm huấn luyện viên, muốn đuổi huấn luyện viên đi.”

Hạ Trí nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, đoán rằng nó đang dùng cách này để phản đối bể cá heo, muốn họ mang Lạc Lạc về.

“Cá heo thường chìm trong nước, vậy không thể thở được sao?”
“Đúng vậy.” Tiến sĩ Sở gật đầu: “Cháu có muốn xuống thử không? Biết đâu nó sẽ nổi lên chơi với cháu.”
“Được, để cháu thử xem.”
Hạ Trí nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của nó, cũng rất muốn ôm nó một cái.
Cậu thay một bộ đồ bơi toàn thân màu đen, vừa bước ra ngoài, tiến sĩ Sở đã ngạc nhiên.
“Lần đầu tiên thấy cháu, tôi chỉ nghĩ thân hình của thanh niên này chắc sẽ rất đẹp. Giờ nhìn lại cháu, tôi tin rằng cháu bơi rất giỏi.”
Hạ Trí tuy ngoài mặt tỏ ra bình thản với lời khen của tiến sĩ Sở, nhưng tai cậu đã hơi đỏ lên.
Cậu làm nóng người một chút, rồi leo thang xuống, từ từ lặn xuống nước, vẫy chân vịt vài cái, tiến lại gần chú cá heo con.
Dường như cá heo con cảm nhận được sự tiếp cận của cậu, nó vòng qua Hạ Trí, bơi về hướng khác.
Hạ Trí nổi lên rồi lặn xuống, tiếp tục bơi lại gần nó.
Có lẽ vì Hạ Trí dùng kiểu bơi cá heo, nên cá heo con hơi tò mò không biết cậu có phải là đồng loại không, vì vậy nó quay lại gần Hạ Trí.
Khi Hạ Trí định chạm vào đầu nó, đột nhiên nó hất đầu và bơi đi.
Có vẻ nó đã biết Hạ Trí không phải là cá heo.
Nhóc con này khá thông minh.
Nhưng Hạ Trí không hề tức giận, cậu cảm thấy sự kiên nhẫn của mình dành cho chú cá heo con này vượt trội hơn nhiều so với thằng nhóc mũi dãi Sầm Khanh Miễn kia.
Cậu tăng tốc, bơi về phía nó.
Cá heo con để không bị đuổi kịp, lập tức thay đổi từ thái độ lười biếng trước đó, bơi nhanh đến đầu bên kia của bể bơi, Hạ Trí vừa đuổi theo, cá heo con vừa né tránh, cứ như vậy mà bơi hai ba vòng.
Hơn nữa con cá heo này thật sự khá tinh nghịch, nó cố tình giảm tốc độ để Hạ Trí đuổi kịp, mỗi khi Hạ Trí định giơ tay sờ đuôi nó, nó lập tức quẫy đuôi và chạy mất.
Có lẽ đã lâu lắm rồi cậu không bơi thoải mái như vậy, Hạ Trí hoàn toàn không cảm thấy thời gian trôi qua, cho đến khi tiến sĩ Sở đứng trên bờ gọi cậu.
“Hạ Trí! Hai đứa đã chơi được nửa tiếng rồi, xem ra cháu có thể thích nghi với công việc này. Chúng ta hãy bàn về thời gian và đãi ngộ nhé.”
Nghe vậy, Hạ Trí bơi về phía thang và trèo lên.
Quay đầu lại, cậu thấy con cá heo mặc dù vẫn ở đầu bên kia bể, vẻ mặt như kiểu “Tôi không quan tâm đ ến cậu đâu” nhưng đầu thì lại hướng về phía cậu, khi cậu càng đi xa, cá heo con còn bơi đến gần thang, nổi lên mặt nước.
Vẫn là cái vẻ cô đơn ấy.

Hạ Trí không hiểu sao lại thở dài một tiếng.

Sắp xếp lại đồ đạc một chút, mặc áo khoác vào, Hạ Trí ngồi trong văn phòng của tiến sĩ Sở, trước mặt là một cốc trà gừng nóng hổi.

Khi tiến sĩ Sở biết Hạ Trí vẫn là học sinh lớp 12, bà ấy đã do dự.

Bà ấy cảm thấy lớp 12 là giai đoạn rất quan trọng, tốt nhất không nên phân tâm để đi làm thêm.

Hạ Trí suy nghĩ một chút, nhưng vẫn thẳng thắn nói với tiến sĩ Sở suy nghĩ thật sự của mình.

Cậu thích bơi, thích nước, cậu cần công việc part-time này.

Tiến sĩ Sở suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Thế này nhé, mỗi sáng thứ bảy, cháu đến chơi cùng Bĩ Bĩ hai tiếng, mỗi tuần một lần. Cháu vừa mới nói với tôi về kết quả thi tháng của cháu. Nếu lần thi tháng tới, điểm số của cháu không có gì tiến bộ, thì tôi sẽ không thuê cháu nữa.”

Mặc dù kết quả thi tháng của cậu như thế nào, sau này có vào được đại học hay không cũng không liên quan gì đến tiến sĩ Sở, nhưng bà ấy không muốn công việc part-time này ảnh hưởng đến việc học của Hạ Trí, Hạ Trí vẫn rất cảm kích.

“Lên một hạng cũng tính là tiến bộ phải không?”

“Tất nhiên rồi.”

Hạ Trí suy nghĩ, cậu đứng thứ hai trăm năm mươi mấy trong toàn khối, còn rất nhiều chỗ để tiến bộ, vì vậy đã đồng ý với điều kiện của tiến sĩ Sở.

Bởi vì đã có được công việc part-time này, lần đầu tiên Hạ Trí cảm thấy Sầm Khanh Miễn không còn đáng tin cậy như trước, vừa đúng lúc trưa nay thái hậu không về nhà, cậu hẹn Sầm Khanh Miễn đi ăn trưa.

Từng đẹp trai: Anh, tao không nghe nhầm chứ? Mày nghèo đến mức không dám chi một đồng, vậy mà lại muốn mời tao ăn cơm á?

Hạ Trí: Ừ, tao mời. Mày muốn ăn gì?

Từng đẹp trai: Mì ăn liền ở căng tin! Mì nấu trong cái nồi nhỏ ngon tuyệt cú mèo!

Hạ Trí: … Tao mua mì gói về nhà nấu cho mày.

Từng đẹp trai: Sao mà giống nhau được?

Hạ Trí: Đi ăn mì phay Đông Bắc.

Từng đẹp trai: Mày quá thẳng thắn quá rồi đấy! Tao muốn ăn mì ăn liền ở căng tin!

Hạ Trí: Mì phay Đông Bắc.
Họ đã lặp đi lặp lại giữa “mì ăn liền căng tin” và “mì phay Đông Bắc” không biết bao nhiêu lần, cuối cùng, Sầm Khanh Miễn chọn cách nhượng bộ, ngồi ở bàn gỗ nhỏ, cùng Hạ Trí ăn mì phay Đông Bắc.

“A Trí, không phải tao nói chứ, mày cứ như vậy thì mãi mãi thì không tìm được bạn gái đâu.” Sầm Khanh Miễn cảm thán: “Chỉ cần no bụng là được, hoàn toàn không chú trọng đến không gian và thẩm mỹ.”

“Mày có giá trị gì để tao quan tâm đ ến không gian ăn uống và thẩm mỹ không?” Hạ Trí nhướng mày.
Sầm Khanh Miễn hít một hơi thật sâu rồi không nói gì nữa.
Khi ăn xong mì phay, bụng đã hơi căng, họ đi dạo quanh đó để tiêu hóa.
Ai ngờ lại đụng phải nhóm của Thư Tuấn.
Thư Tuấn, cái thằng mặt mũi trắng trẻo đó, được bao quanh bởi một đám người, bên trái có người đưa thuốc lá, bên phải có người châm lửa, khi anh ta ngẩng đầu lên và chạm phải ánh nhìn của Sầm Khanh Miễn, cả hai đều ngây người một chút.
Chỉ nghe Sầm Khanh Miễn kéo Hạ Trí nói: “Xong rồi!”
Thư Tuấn lớn tiếng hô: “Đuổi theo cho tao!”
Những người bên cạnh Thư Tuấn lập tức đuổi theo.
Cảnh tượng đó giống như một bộ phim xã hội đen, chỉ có điều đội hình không mấy hùng hậu.
Một vài thanh niên để tóc vàng chạy theo sau Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí, hô lớn: “Đứng lại cho tao!”

“Ngu mới đứng lại—”
Sầm Khanh Miễn vừa dứt lời, Hạ Trí đột nhiên đứng lại.

“Anh— mày làm gì vậy!”

“Mày chạy thì chạy, tại sao tao phải chạy?” Hạ Trí lạnh lùng hỏi lại.
“Hả?”
Sầm Khanh Miễn còn chưa kịp phản ứng, Hạ Trí đột nhiên quay người, một cú đá trúng vào tên đầu đàn có hình xăm trên cánh tay, đối phương ngạc nhiên lùi lại, va vào một người khác.
Mấy tên tóc vàng còn lại tránh sang một bên, tiếp theo một cú đấm lao tới, đáng tiếc Hạ Trí chân dài tay cũng dài, ra đòn trước, suýt chút nữa đánh bay hàm răng của tên tóc vàng.
Sầm Khanh Miễn mở to mắt, sờ sờ đầu: “À nhỉ… tao chạy thì thôi, mày thực sự không cần phải chạy…”
Thư Tuấn vừa chạy tới, nhìn cảnh tượng này ngẩn ra, sau đó ném thuốc lá xuống đất: “Một lũ đần!”

Hạ Trí đột nhiên xuất hiện trước mặt Thư Tuấn, còn chưa kịp ra đòn, một chân Hạ Trí đã trực tiếp đạp vào hông Thư Tuấn, đạp lên tường, ép anh ta vào tường, khí thế của Thư Tuấn bất ngờ bị cắt đứt.

Mắt cá chân và một đoạn bắp chân của Hạ Trí lộ ra từ chiếc quần thể thao rộng thùng thình, những đường nét săn chắc và thon dài căng ra theo động tác hơi nghiêng người về phía trước của Hạ Trí, rất có lực.

“Tao nói này Thư Tuấn, nếu không phải nghĩ đến chuyện một ngày nào đó còn phải lên nhà mày để lướt mạng, thì tao đã đập nát cái mũi của mày từ lâu rồi. Đừng có mà quá đáng.”

Trên mặt Hạ Trí không có bất kỳ biểu cảm nào, Thư Tuấn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Không… không phải tao tìm mày…” Lưỡi Thư Tuấn líu lại.

“Vậy ai muốn tìm tao?” Hạ Trí khẽ hừ một tiếng.

“Là… là anh Lân… anmấy hôm trước h Lân đến quán net của tao, hỏi tao có biết mày không.”

“À há? Anh Lân nào?”

“Diệp Lân. Diệp Lân của đội bơi đại học Q… mày nghe qua chưa…”

Hạ Trí ngẩn người.

Cái tên đó gần như chiếm trọn mười năm thanh xuân của cậu, sao có thể chưa nghe qua.

Trong lòng nghĩ như bị cái gì đó cào nhẹ.

“Anh ta tìm tao làm gì?”

“Không… không biết.”

“Không biết mà còn giúp anh ta đến tìm tao gây rắc rối?”

“Anh ấy và anh tao quan hệ khá tốt, nên tao mới…”

Thư Tuấn nghĩ lại, bỗng thấy vô cùng chán nản. Dù sao thì anh ta cũng coi như là một người có tiếng trong ngành quán net ở thành phố T, đã thấy đủ loại quái dị rồi, sao lại bị thằng nhóc này làm khó dễ chứ?

“Sau này, có ai tìm tao, mày cứ gọi điện nói một tiếng cho tao. Không cần phải gọi nhiều người đến chào hỏi tao như này, biết chưa?” Hạ Trí nâng cằm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.