Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 86: Ôm cái nào, không ngủ được




“Cậu mà cũng có lúc tùy hứng sao?” Nhân viên cười nói.

Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên Diệp Lân tham gia cuộc thi cấp thành phố, anh đã quen mặt với các nhân viên nên thỉnh thoảng cũng trò chuyện vài câu.

“Ừm… Dạo này cháu thường xuyên ‘hứng lên là làm’ lắm.” Cánh tay của Diệp Lân vẫn đang khoác trên vai Hạ Trí.

Nhân viên cười lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai của Diệp Lân rồi nói: “Cậu ấy… Hồi trung học thi đấu ở thành phố Q, năm nào tôi cũng thấy cậu. Năm ngoái cậu ngất xỉu, tôi thật sự rất lo lắng đấy.”

Diệp Lân sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Cảm ơn chú.”

“Không có gì! Năm nay có nhiều bạn trẻ tài giỏi lắm, như cậu bạn ở bên cạnh cậu này, rồi còn cả Hà Kính Phong, Lục Trần… Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, chào mừng cậu trở lại. Không có cậu, cuộc thi cũng kém hấp dẫn hẳn.”

“Chú cứ yên tâm, năm nay cuộc thi sẽ còn kịch tính hơn nữa. Cảm ơn chú Trần.”

“Ồ, cậu còn biết tôi họ Trần sao? Chắc không phải là nhìn thấy bảng tên của tôi đấy chứ!” Chú Trần giơ bảng tên lên xem.

Diệp Lân bật cười: “Chú Trần, chú cũng nói hồi trung học, năm nào cháu cũng đến đây thi đấu và năm nào cũng gặp chú thì sao có thể không biết chú họ gì được chứ? Trí nhớ của cháu tốt lắm đấy!”

Chú Trần lập tức cười theo: “Phải rồi, có thể đỗ vào đại học Q thì trí nhớ chắc chắn không tệ đâu!”

Hai người hàn huyên thêm một lúc, sau đó Diệp Lân và Hạ Trí cùng bước vào phòng thay đồ.

“Anh cũng ghê nhỉ, nói dăm ba câu đã thu phục được một chú làm fan rồi.” Hạ Trí vừa đi vừa trêu.

“Đâu có… Trước đây, anh đã quen với việc mọi người nhìn mình như nhìn một thiên tài, một nhà vô địch. Anh không để ai vào mắt, cũng chưa từng quan tâm đ ến cảm xúc của người khác. Nhưng chuyện anh ngất xỉu trong trận đấu năm ngoái… Có lẽ đó là một bước ngoặt.”

Hạ Trí đương nhiên hiểu được ý của Diệp Lân.

Trước đây, truyền thông tung hô anh, đối thủ phải ngước nhìn, bạn bè cũng sùng bái. Anh tỏa sáng nhưng cũng thật xa vời. Nhưng khi anh gục ngã, những tin tức về việc sự nghiệp thể thao của anh sẽ kết thúc bắt đầu xuất hiện, những người từng ngưỡng mộ điên cuồng anh cũng dần biến mất. Giống như một thế giới từng ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

“Những gì còn lại mới là chân thực nhất.” Diệp Lân mỉm cười.

“Ví dụ như chú Trần kia đã dõi theo anh từ hồi trung học đến tận bây giờ?” Hạ Trí vừa mở tủ vừa hỏi.

“Ví dụ như em.” Diệp Lân khẽ đáp.

Tủ đồ của hai người nằm ở góc phòng. Hạ Trí lấy một chiếc áo khoác khô ra rồi cầm lên bằng một tay.

“Diệp Lân.”

“Hửm?”

Diệp Lân vừa quay đầu lại, Hạ Trí đột nhiên hôn lên môi anh như một sự trả đũa cho nụ hôn lướt qua sau chiếc khăn tắm lần trước. Khi Hạ Trí đang chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt nhất thì ngươi này lại rút lui, cảm giác như suýt chạm đến thiên đường rồi lại bị kéo xuống, lơ lửng giữa không trung, khó chịu đến phát điên.

Sau khi khoảnh khắc ngạc nhiên ban đầu qua đi, Diệp Lân vươn tay cầm áo khoác của Hạ Trí lên để che chắn cho cả hai.

Đầu lưỡi của Hạ Trí ấn vào khóe môi của Diệp Lân trước, tạo một áp lực mạnh mẽ đầy bá đạo.

Diệp Lân nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hé môi, để mặc cho Hạ Trí chiếm đoạt một cách tùy ý. Anh cảm nhận được đầu lưỡi của Hạ Trí lướt qua vòm miệng của mình rồi quấn lấy lưỡi anh, điên cuồng khuấy đảo.

Có người bước vào phòng thay đồ, tiếng mở tủ vang lên.

Có tiếng người trò chuyện, cất đồ và thay quần áo.

Tên của các vận động viên liên tục được xướng lên trên loa phát thanh trong phòng thay đồ.

Đến khi cái tên “Lục Trần” vang lên, Hạ Trí đột nhiên lùi lại. Nhưng ngay khi đầu lưỡi của cậu sắp rời khỏi môi của Diệp Lân thì anh bất ngờ áp sát tới rồi nghiêng đầu hôn xuống đầy mạnh bạo. Cũng không hẳn là hôn vì trông giống như anh đang muốn nuốt chửng Hạ Trí hơn vậy.

Hạ Trí lùi về sau một bước, tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Có người đang đi về phía góc phòng của họ, Hạ Trí đẩy Diệp Lân ra hai lần nhưng anh không hề có ý định buông tha, tiếp tục trêu chọc đến mức khiến Hạ Trí suýt mất kiểm soát.

Diệp Lân vô tình làm rơi áo khoác xuống, Hạ Trí lập tức quay lại nhặt lên.

Là Cảnh Lạc.

“Hai cậu đang làm gì vậy? Cái áo có vấn đề gì sao?” Cảnh Lạc hỏi.

“Bọn tôi đang nghiên cứu xem cái áo khoác này là của Hạ Trí hay của Trần Gia Nhuận.” Diệp Lân thản nhiên nói dối một cách tỉnh bơ.

“Ồ… Ba cậu ở chung một phòng ký túc xá, đúng là dễ lấy nhầm quần áo thật.”

Cảnh Lạc mở tủ, lấy vài món đồ rồi lại nói: “Vòng loại của nhóm Lục Trần sắp bắt đầu rồi, hai cậu không đi xem à?”

“Bọn tôi đang định đi đây.” Diệp Lân mỉm cười rồi mặc áo khoác vào.

Hạ Trí đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ Diệp Lân tức giận là vì cái tên “Lục Trần” vang lên trên loa phát thanh sao?

“Đến cả Hà Kính Phong và Thẩm Dao mà anh còn không để vào mắt, sao nghe thấy cái tên Lục Trần lại phản ứng mạnh như vậy. Xem ra anh thật sự xem cậu ta là mối đe dọa rồi.” Hạ Trí nói.

“Có lẽ vì chấp niệm của Lục Trần khác với Hà Kính Phong hay Thẩm Dao.”

“Khác chỗ nào? Ý anh là chuyện mẹ của Lục Trần sắp kết hôn với bố của anh sao?”

“Đúng vậy, anh thấy cậu ta khá để tâm đ ến chuyện này. Nhưng cụ thể cậu ta nghĩ gì thì anh cũng không rõ.”

Nếu đó là vết thương lòng của Lục Trần thì với Diệp Lân, chẳng phải nó cũng là một vết nứt sâu hay sao? Chỉ cần vô tình nghĩ đến đều sẽ thấy đau.

Vốn dĩ, trận đấu có thể giúp Diệp Lân tập trung hơn.

Nhưng nếu Lục Trần trở thành đối thủ thì điều vốn dĩ có thể khiến anh chuyên tâm… Lại có khả năng khoét sâu thêm vào vết nứt đó và làm nó càng nhức nhối hơn.

Khi Hạ Trí đang mải suy nghĩ về những điều này, Diệp Lân lại nghiêng mặt, cẩn thận quan sát biểu cảm của Hạ Trí.

“Hạ Trí.”

“Hả?” Hạ Trí sực tỉnh.

Bên ngoài vang lên giọng nói báo hiệu các vận động viên vào vị trí, tiến thêm vài bước nữa, anh lập tức nhìn thấy Lục Trần đang đứng trên bục xuất phát.

Dù đứng giữa một hàng dài các vận động viên có thể hình tương đồng nhưng Lục Trần vẫn là người nổi bật nhất.

Cứ như thể anh ta khác biệt với tất cả, mạnh mẽ và dẻo dai hơn, tỏa ra một sức mạnh bứt phá như loài bướm phá kén ra ngoài vậy.

“Trước đây, anh chọn bơi lội vì anh thích cảm giác mượn sức nước để tiến về phía trước, như thể anh thuộc về một thế giới nào đó và thế giới ấy có thể trở thành sức mạnh của anh.”

“Còn bây giờ?” Hạ Trí hỏi.

“Anh yêu bơi lội vì có em ở trong thế giới ấy.”

Một câu nói này của Diệp Lân đã khiến mọi lo lắng trong lòng Hạ Trí đều tan biến.

Lục Trần là một đối thủ đáng gờm nhưng tuyệt đối không thể làm tổn thương đến Diệp Lân được.

“Cùng xem nào.”

Diệp Lân khẽ hất cằm, ra hiệu nhìn về phía Lục Trần.

Đèn trong bể bơi sáng rực, mọi ánh mắt của khán giả đều đổ dồn về phía Lục Trần.

Ngay từ khi chạm nước, Lục Trần đã thể hiện một khí thế hoàn toàn khác biệt so với các vận động viên còn lại. Sự bứt phá mạnh mẽ trong 10m cuối cùng khiến Hạ Trí cảm thấy phấn khích mà vô thức bước lên phía trước.

Diệp Lân không kéo Hạ Trí lại mà chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng của cậu, ánh mắt dần tối sầm lại.

Ở những giây cuối cùng, Lục Trần nín thở lao về đích giống như một đợt sóng dữ muốn đập tan ngọn hải đăng cao ngất trên bờ kè. Hạ Trí có thể cảm nhận được sự điên cuồng của anh ta, một khát khao mãnh liệt mang theo cả ý chí phá hủy.

Thành tích vòng loại cự ly 200m của Lục Trần vẫn áp đảo. Chỉ riêng khí thế thôi cũng đã đủ khiến cho các đối thủ cảm thấy không thể theo kịp.

Vòng loại kết thúc, Lục Trần đứng nhất, Hà Kính Phong và Hạ Trí lần lượt xếp thứ hai và ba, còn Diệp Lân vẫn giữ vị trí thứ tư.

Trên đường ngồi trên xe buýt trở về, Hạ Trí nhận được vô số tin nhắn WeChat.

Có tin nhắn từ những người bạn cùng lớp như Phan Phân Phân và Tưởng Dĩnh gửi lời chúc mừng vì cậu đã vào bán kết và có thứ hạng khá tốt.

Hạ Trí nhắn cảm ơn rồi lướt đến tin nhắn của Sầm Khanh Miễn, không kìm được mà bật cười.

Không hổ danh là người bạn thân từ nhỏ, biết rõ cậu đang nghĩ gì. Cậu ta không cần khen ngợi dài dòng mà chỉ nhắn đúng một câu: [Trời ạ, cái tên Lục Trần đó là quái vật à? Đợi tao về sẽ tìm hết video thi đấu của cậu ta cho mày, phải nghiên cứu thật kỹ mới được!]

Hạ Trí trả lời: [Bây giờ có nghiên cứu cũng muộn rồi. Đợi trận thi đấu cấp thành phố kết thúc rồi nghiên cứu thật kỹ về các đặc điểm kỹ thuật của cậu ta sau.]

Từng đẹp trai: [Mài dao trước trận, dù không sắc cũng phải sáng!]

Sau vòng loại, Diệp Lân không nói một lời nào ở trên xe trong suốt quãng đường trở về. Dù khi gặp đồng đội anh vẫn cười như trước nhưng Hạ Trí có thể cảm nhận được sự khác biệt trong đó.

Cất điện thoại, Hạ Trí nghiêng đầu dựa vào vai của Diệp Lân theo thói quen.

Diệp Lân thuận thế ôm lấy cậu, để cậu ngủ ngon hơn.

“Sao anh không xoa đầu em nữa?”

Trước đây, Diệp Lân rất thích nghịch những lọn tóc nhỏ của Hạ Trí.

“Sợ em sẽ đánh anh.” Diệp Lân cúi xuống, hơi thở phả nhẹ vào bên tai Hạ Trí.

Ấm áp, ngứa ngáy và còn mang theo chút cô đơn khó tả.

“Anh cứ xoa đi. Anh không xoa, em cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”

Diệp Lân bật cười, tiếng cười trầm thấp đầy quyến rũ khiến cho Hạ Trí bỗng thấy tim đập nhanh hơn. Lọn tóc phía sau đầu bị Diệp Lân chậm rãi nghịch qua nghịch lại, Hạ Trí ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Tối hôm đó, Hạ Trí nhận được một loạt video do Sầm Khanh Miễn gửi đến.

Hiệu suất làm việc của cậu ta đúng là đáng nể.

Hạ Trí ôm điện thoại ngồi dựa vào đầu giường, chăm chú xem video thi đấu của Lục Trần lúc ở Mỹ, đặc biệt là kỹ thuật di chuyển dưới nước của cậu ta. Hạ Trí vừa xem vừa xoa cằm suy nghĩ rất tập trung, hoàn toàn không nhận ra Diệp Lân đã đứng bên giường, đặt tay lên trên thành giường rồi lặng lẽ nhìn cậu.

“Có phải đẹp trai không?” Diệp Lân hỏi.

Hạ Trí đáp lại: “Hả?”

“Lục Trần.”

“Xét từ góc độ đàn ông nhìn đàn ông thì người này cũng ổn. Có gương mặt của một nam phụ trong phim thần tượng nhưng lại có một thân hình nổi bật.”

“Sao lại là gương mặt của một nam phụ trong phim thần tượng?” Diệp Lân hỏi đầy khó hiểu.

“Cái này mà anh cũng không biết à? Trong phim thần tượng, nam phụ vĩnh viễn không thể chiếm trọn trái tim của nữ chính mà chỉ có thể đứng từ xa nhìn nam chính và nữ chính hạnh phúc bên nhau. Nhưng bù lại, nam phụ lại dễ dàng chiếm được tình cảm của khán giả.” Hạ Trí nghiêm túc phân tích nói: “Em nghĩ điều này bắt nguồn từ sự đồng cảm và bản năng che chở của khán giả nữ.”

“Ví dụ hay đấy, anh thích.” Diệp Lân bật cười, sau đó bất ngờ duỗi tay nâng cằm của Hạ Trí lên rồi hôn nhẹ một cái: “Video thi đấu của nam phụ, em nhớ nghiên cứu thật kỹ nhé.”

“Nếu không bàn đến chuyện thắng thua thì em thích cách anh bơi hơn so với Lục Trần.”

“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?” Diệp Lân trêu chọc.

“Không, mà là nhìn anh bơi khiến em muốn xx.”

Nói xong, Hạ Trí quăng điện thoại sang một bên, trùm chăn kín đầu định ngủ luôn.

Diệp Lân sững người trong giây lát, sau đó bật cười. Anh xoay người nằm sấp trên gối, vươn tay luồn qua thành giường, vừa khẽ vuốt dọc theo cổ Hạ Trí vừa nói: “Hay tối nay em sang đây ngủ đi?”

“Không.”

Dù Diệp Lân cũng không quá để tâm đ ến chuyện thắng thua, giống như nếu người đánh bại anh là Hạ Trí thì anh sẽ vui vẻ mỉm cười, chân thành vỗ tay chúc mừng cậu. Nhưng nếu là Lục Trần thì mọi thứ vẫn có gì đó khác biệt.

Nếu hôm nay cậu sang chỗ Diệp Lân ngủ thì chắc chắn tên này sẽ không để cậu yên.

Ai ngờ mới nằm chưa được năm phút, Diệp Lân đã bò từ giường mình sang giường cậu.

“Anh định làm gì đấy!” Hạ Trí quay người lại, túm lấy cổ chân của Diệp Lân rồi đẩy anh về chỗ cũ.

“Ôm một cái nào.”

“Bình thường vốn đã nằm đầu chạm đầu rồi, ôm gì mà ôm.”

“Anh không ngủ được.”

Giằng co một hồi, cuối cùng Hạ Trí vẫn không thắng nổi Diệp Lân, đành để anh ngủ trên giường mình.

Lúc này, Trần Gia Nhuận vừa rửa mặt xong quay lại, đang leo lên giường trên, vừa leo vừa nói: “Như vậy là đúng rồi còn gì!”

“Đúng rồi cái gì?” Diệp Lân hỏi.

“Hai cậu suốt ngày chen chúc ngủ trên giường của cậu, tưởng hai người nhẹ lắm à? Cẩn thận có ngày giường sập luôn đấy! Phải luân phiên ngủ ở giường Hạ Trí thì mới an toàn chứ!”

Trần Gia Nhuận nói rất có lý khiến Hạ Trí không thể phản bác.

Hạ Trí thuộc kiểu tuy đang ở trong thời gian thi đấu nhưng vẫn có thể ăn ngon, ngủ kỹ. Tất cả căng thẳng của cậu đều dồn lại vào khoảnh khắc đứng trên bục xuất phát rồi biến thành sức bật mạnh mẽ.

Dù kinh nghiệm thi đấu của cậu không bằng Diệp Lân và Trần Gia Nhuận nhưng theo lời huấn luyện viên Bạch thì tâm lý thi đấu của Hạ Trí lại là vững vàng nhất.

Hương thơm quen thuộc của Diệp Lân vương vấn nơi chóp mũi. Chẳng bao lâu sau, Hạ Trí đã chìm vào giấc ngủ.

Cậu nằm nghiêng, quay lưng về phía Diệp Lân và đặt một tay dưới gối.

Diệp Lân chống người, nhìn Hạ Trí đang say ngủ, nhẹ nhàng kéo tay cậu ra khỏi gối. Đến lúc này, anh mới nhận ra bàn tay của Hạ Trí vẫn nắm hờ như đang giữ thứ gì đó.

Diệp Lân duỗi tay xuống dưới gối của Hạ Trí, chạm phải một vật tròn bằng kim loại.

Khoảnh khắc đó, Diệp Lân bỗng sững người.

Đó là tấm huy chương đầu tiên mà Diệp Lân giành được khi về nhất trong một cuộc thi, trước khi mẹ sang Canada đã trả lại nó cho anh. Khi đó, Diệp Lân đã suýt ném nó đi vì thất vọng nhưng chính Hạ Trí đã lấy nó ra khỏi túi anh.

Anh vẫn nhớ có lần Hạ Trí còn đeo tấm huy chương đó đi thi. Lúc ấy, Diệp Lân đã rất cảm động, tại sao người con trai này lại đáng yêu đến thế?

Anh không ngờ rằng đến tận khi vào đại học Q, Hạ Trí vẫn mang theo nó bên người.

Vinh quang của anh vẫn luôn được Hạ Trí trân trọng cất giữ.

Diệp Lân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Hạ Trí.

Chiều hôm sau là vòng bán kết cự ly 100m tự do và 100m bơi ếch.

Trước khi xuất phát, Hạ Trí và Diệp Lân còn kiểm tra đồ đạc cho nhau. Lúc này, Hạ Trí nhận ra Trần Gia Nhuận có vẻ khá căng thẳng. Hết làm rơi kính bơi đến bị dây kéo của balo kẹp trúng khăn mặt, trông rất rối ren.

“Anh Gia Nhuận, để tôi giúp.”

Hạ Trí không thể nhìn nổi nữa, bèn bước tới bên cạnh Trần Gia Nhuận, giúp anh ta kiểm tra lại xem đã mang đủ đồ hay chưa.

“Anh Gia Nhuận, mũ bơi của anh đâu? Sao chỉ có một cái vậy?”

Theo yêu cầu của huấn luyện viên thì ít nhất phải mang theo hai cái.

“A… Để tôi đi lấy!”

“Anh Gia Nhuận, tôi có thể góp ý một chút được không?” Hạ Trí nói.

Thật ra cậu đã nghe các đồng đội nhắc đến chuyện này từ lâu rồi, dù Trần Gia Nhuận có nhiều kinh nghiệm thi đấu nhưng mỗi khi lên xe buýt, trước khi vào trận khoảng một tiếng là sẽ bắt đầu căng thẳng.

“Góp ý gì?”

“Mới là bán kết thôi, chỉ cần anh không phạm quy khi xuất phát thì chắc chắn sẽ vào chung kết. Dù có bơi chậm hơn tân binh đã từng thắng anh thì vẫn còn trận chung kết nữa mà.”

“À… Cậu không thấy căng thẳng hả? Cậu không nghĩ Lục Trần kia rất giỏi sao? Biết đâu cả Diệp Lân cũng…” Trần Gia Nhuận liếc sang Diệp Lân đang vui vẻ gấp khăn mặt giúp Hạ Trí, vội vàng ngậm miệng lại.

“Chỉ là một giải bơi lội cấp thành phố Q thôi, cũng đâu phải Olympic.”

Hạ Trí xoay người, nhận lấy túi thể thao từ tay Diệp Lân rồi đeo lên vai, bước ra cửa.

Trần Gia Nhuận nhìn Diệp Lân: “Thằng nhóc này có tâm lý thi đấu vững nhỉ?”

“Thật ra, khi biết rõ trình độ của mình ở mức nào thì cũng chẳng có gì phải lo lắng.”

Quả thật khi ở ký túc xá, Hạ Trí không hề lo lắng. Khi ở trên xe buýt, cậu cũng không hề lo lắng. Khi vào đến bể bơi thành phố Q, cậu vẫn không căng thẳng.

Nhưng khi vào phòng thay đồ, cậu lại bắt đầu khẩn trương.

Trong phòng thay đồ, mọi người vừa thay quần áo vừa trò chuyện. Bên phải Hạ Trí là Diệp Lân, còn bên trái cậu vẫn trống. Vì các đồng đội đều được phân tủ riêng nên chiếc tủ bên trái chắc hẳn thuộc về vận động viên trường khác.

Điều Hạ Trí không ngờ tới chính là Lục Trần đeo túi trên vai, cầm chìa khóa trong tay đang càng lúc càng tiến lại gần. Anh ta dừng lại ngay bên cạnh Hạ Trí, nhìn số tủ rồi mở cửa ra, ném túi vào bên trong.

“Chào cậu, Hạ Trí.” Lục Trần mỉm cười nói.

Hạ Trí hơi ngẩn người. Lục Trần biết tên cậu thì cũng không có gì lạ nhưng thái độ thân thiện như thể hai người vốn đã quen nhau thì lại nằm ngoài dự đoán của Hạ Trí.

“Chào cậu.” Hạ Trí gật đầu.

Sau đó, cậu vẫn bình thản kéo vạt áo thun của mình lên. Cậu cảm giác được ánh mắt cả hai bên trái phải đều đang nhìn mình.

Mỗi lần Diệp Lân ở phòng thay đồ đều thích nhìn Hạ Trí c ởi đồ xong thì mới bắt đầu c ởi đồ của mình.

Chẳng lẽ Lục Trần bên cạnh cũng có tật xấu như Diệp Lân, lẽ nào anh ta đang quan sát đối thủ của mình sao?

Khi cổ áo của Hạ Trí trượt xuống khỏi đầu, hai người đàn ông bên cạnh cậu cũng bắt đầu cởi áo.

Hơn nữa, nhịp điệu lại đồng đều đến kỳ lạ.

Không hiểu sao, Hạ Trí lại cảm thấy có một áp lực vô hình. Dường như ngay cả lúc thay đồ hai người kia cũng mang theo khí thế của một cuộc đua 100m bứt phá, có lẽ đây chính là sự cạnh tranh giữa những đối thủ.

Dù là trong bể bơi hay trong phòng thay đồ.

Không muốn cản đường họ khoe cơ bắp, Hạ Trí lùi lại nửa bước rồi ngồi xuống băng ghế phía sau, từ tốn cởi giày thể thao ra.

Từ góc độ này, cậu có thể nhìn rõ tấm lưng của cả hai người.

Đều là những vận động viên bơi lội điển hình có bờ vai rộng, eo thon và cơ lưng rắn chắc. Nhất là khi Hạ Trí nhìn lên từ phía dưới, cảm giác mạnh mẽ tràn đầy khí chất chinh phục của họ càng trở nên rõ nét hơn.

Hạ Trí đổi sang dép lê, cầm lấy quần bơi rồi tiện tay móc nhẹ vào cạp quần của Diệp Lân.

“Hạ Trí?” Diệp Lân quay đầu lại nhìn cậu.

Hạ Trí lập tức hiểu ra tên này đang nghĩ gì. Chắc chắn Diệp Lân tưởng rằng cậu làm vậy là để tranh thủ ôm hôn gì đó.

“Em đi thay quần bơi đây, anh ngồi xuống thay giày đi.”

Nói xong, Hạ Trí lập tức đứng dậy rời đi. Trong lòng bỗng dâng lên một ý đồ xấu muốn trêu chọc, cậu rất muốn xem biểu cảm của Diệp Lân sẽ ra sao khi nhận ra mình đang tự tưởng bở.

Trong vòng bán kết lần này, Hạ Trí và Hà Kính Phong được xếp cùng một nhóm, còn Diệp Lân và Lục Trần lại ở nhóm khác.

Cách sắp xếp này khiến khán giả và các đội thi khác rất tò mò, ai nấy đều mong chờ trận chạm trán giữa Diệp Lân và Lục Trần để xem rốt cuộc ai mới là người chiến thắng.

Nhóm của Hạ Trí thi đấu trước. Vì có Hà Kính Phong làm đối thủ nên ở những giây cuối cùng, Hạ Trí đã bùng nổ với phong độ hoàn toàn khác so với vòng loại.

Trên khán đài có không ít người cầm ống nhòm, vươn cổ dõi theo. Trong 10m cuối cùng, cả Hạ Trí và Hà Kính Phong đều vùi mình xuống nước, sự đối đầu giữa những lần trồi lên và lặn xuống vô cùng căng thẳng.

“Cậu nghĩ Hà Kính Phong sẽ thắng hay Hạ Trí sẽ thắng?” Không biết từ khi nào, Lục Trần đã đứng bên cạnh Diệp Lân và khẽ cười hỏi.

“Thắng thua không quan trọng, chỉ là vòng bán kết thôi.” Diệp Lân đáp.

“Đúng vậy, chỉ là bán kết thôi. Nhưng nếu đến chung kết mà cậu bị thua thì cậu nghĩ cậu ấy sẽ nhìn về phía ai?” Lục Trần hỏi.

Lúc này, Hạ Trí và Hà Kính Phong đã chạm đến đích. Thành tích của cả hai đều nhanh hơn so với vòng loại, Hạ Trí chỉ nhỉnh hơn Hà Kính Phong một chút.

Hà Kính Phong cũng không tỏ ra thất vọng mà ngược lại, anh ta vươn tay qua làn nước rồi ôm lấy Hạ Trí.

“Hẹn gặp lại ở chung kết.”

“Hẹn gặp lại.”

Cuối cùng cũng đến trận đấu giữa Diệp Lân và Lục Trần. Có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí của khán đài đã khác hẳn, cả bể bơi như bị nén lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vạch xuất phát.

Diệp Lân và Lục Trần bước lên bục, họ điều chỉnh vị trí, sau đó khẽ xoay cổ tay và chân để thả lỏng rồi cúi người xuống gần như là cùng lúc.

Ban đầu, tất cả các vận động viên vẫn đang trong trạng thái thả lỏng nhưng ngay khi hiệu lệnh chuẩn bị vang lên, bầu không khí lập tức căng thẳng đến nghẹt thở.

Hạ Trí vừa thay đồ xong, khăn tắm vẫn còn trùm trên đầu. Cậu vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.

Khi các tuyển thủ đã vào vị trí sẵn sàng, Hạ Trí vô thức tháo khăn trên đầu xuống.

Dù chỉ là vòng bán kết nhưng đây là chặng đua quan trọng. Chuyện Diệp Lân có thắng được Lục Trần không cũng không quá quan trọng, điều quan trọng nhất là anh phải lọt vào top tám.

Nhưng Hạ Trí có linh cảm rằng lần này Lục Trần chắc chắn sẽ không giữ sức. Anh ta muốn lợi dụng vòng bán kết này để giáng một đòn mạnh vào sự tự tin của Diệp Lân.

Nếu là trước đây, Diệp Lân vào được vòng bán kết thì chắc chắn cũng có thể vào chung kết, dù chậm một giây cũng không sao.

Nhưng lần này, xung quanh Diệp Lân lại tỏa ra khí thế giống như một mũi tên đã căng dây, chỉ chờ lao đi với một quyết tâm không chấp nhận bị đánh bại.

Hà Kính Phong bước đến đứng cạnh Hạ Trí.

“Tôi đoán đứng thứ nhất trong vòng bán kết này vẫn là Lục Trần.”

“Chưa chắc đâu.” Hạ Trí thản nhiên đáp.

“Hả? Cậu cũng biết mà, trước giờ Diệp Lân không bao giờ bung hết sức trước trận chung kết.”

Hạ Trí không trả lời, chỉ nhìn về phía Diệp Lân.

Rất rõ ràng, Lục Trần cũng không hề định giữ sức. Ngay khi vừa xuống nước, anh ta đã lập tức vươn lên dẫn đầu.

Mặc dù Diệp Lân và Lục Trần bị ngăn cách bởi làn bơi nhưng khí thế mạnh mẽ của cả hai như đang va chạm trực diện, biến họ thành tâm điểm tuyệt đối của toàn bộ hồ bơi.

Sức mạnh bùng nổ đầy nam tính tỏa ra, mạnh mẽ thu hút mọi ánh nhìn.

Hai người gần như xoay người cùng lúc.

Sau cú xoay người, Diệp Lân bất ngờ vượt lên trước Lục Trần một chút.

Trên khu vực truyền thông, Tiêu Bân không kìm được mà thốt lên: “Hôm nay Diệp Lân khác hẳn trước đây… Trước đây anh ấy đã rất mạnh ở vòng bán kết rồi nhưng chưa từng có khí thế phải thắng bằng mọi giá như hôm nay.”

“Có lẽ vì Lục Trần là đối thủ hợp khẩu vị?” Nhậm Phi cười nói: “Cậu có nhìn thấy cú xoay người kia của Diệp Lân không?”

“Có… Hình như mượt mà hơn trước, cảm giác có chút… Có chút gì đó giống phong cách liền mạch, trôi chảy như dòng nước của Hạ Trí.”

“Thật ra, so với Lục Trần, có lẽ đối thủ mà Diệp Lân coi trọng nhất chính là Hạ Trí.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.