Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 79: Thật sự rất đau




Khi cánh cửa hé mở ra một khe nhỏ, Hạ Trí theo phản xạ đứng chắn trước mặt Sầm Khanh Miễn.

“Hai đứa đến rồi à?”

Diệp Lân mỉm cười, mái tóc đã được sấy khô, thoang thoảng hương dầu gội nhẹ nhàng. Trên người anh là một chiếc áo thun trắng rộng rãi cùng quần kaki màu be, cả người trông vô cùng tươi tắn.

Còn có chút gì đó khá trong sáng.

Nếu không phải vì Sầm Khanh Miễn cũng có mặt ở đây, Hạ Trí nghi ngờ mình có thể sẽ nhào tới ôm lấy anh luôn.

Hai người bước vào phòng, đặt quần áo sạch xuống, rồi cùng nhìn về phía phòng tắm mà sững sờ.

“Phòng tắm này… không phù hợp cho ba thằng đàn ông chúng ta chút nào.” Sầm Khanh Miễn cảm thán.

“Ừm…”

Phòng tắm không có tường, chỉ có một bức tường kính ngăn cách với phòng ngủ, cho dù kéo rèm xuống, chỉ cần bật đèn tắm, cũng sẽ để lại bóng dáng trên rèm.

Khó trách, Diệp Lân sẽ tắm trước, như vậy là có thể yên tĩnh thưởng thức bọn họ tắm rửa.

Sầm Khanh Miễn cười khẽ, biết rõ Diệp Lân chẳng buồn nhìn mình tắm. Vì vậy, cậu ta huých nhẹ Hạ Trí một cái, rồi cầm đồ đi vào phòng tắm.

Vừa tắm, cậu ta vừa nghêu ngao hát, trong đầu mường tượng cảnh Hạ Trí và Diệp Lân ngoài kia có đang tròn mắt nhìn nhau không.

Thật sự là khi kỳ cọ xong, nước chảy ra toàn màu xanh. Sầm Khanh Miễn nhịn đau, dùng khăn tắm chà kỹ từ trước ra sau, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn lớn tiếng gọi:

“A Trí! Vào đây tao nhờ tí!”

“Cái gì?” Giọng Hạ Trí vọng vào.

“Kỳ lưng dùm tao đi! Tao thề là kỳ ra toàn nước màu xanh lá!”

“Ờ, tới ngay.”

Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí lớn lên cùng nhau, chẳng lạ gì mấy chuyện này. Vì thế, cậu ta thoải mái mở cửa, đứng nép sang một bên để Hạ Trí vào.

Thế nhưng, khi ngẩng lên thấy gương mặt người vừa bước vào, cậu ta sợ đến suýt rớt tim, lập tức giơ tay đóng sập cửa lại.

Đối phương nhanh chóng chặn cửa, đẩy cậu ra.

“Anh… anh…” Sầm Khanh Miễn trợn tròn mắt, theo phản xạ lùi về sau, vội vàng túm lấy chiếc khăn tắm quấn quanh eo, suýt chút nữa trượt ngã.

“Hạ Trí—Hạ Trí, mày chết đi đâu rồi hả!”

“Không phải em cần có người kỳ lưng sao?”

Người trước mặt… không phải Hạ Trí, mà là Thư Dương.

Thư Dương giơ tay ra sau, nhẹ nhàng chốt cửa phòng tắm lại.

Sầm Khanh Miễn lảo đảo suýt ngã xuống sàn, nhưng Thư Dương lập tức kéo cậu ta dậy, khiến chiếc khăn tắm rơi xuống.

“Tôi… tôi gọi Hạ Trí…”

“Cậu ấy đang chơi game với Diệp Lân.”

Sầm Khanh Miễn tức giận gào lên: “Hạ Trí—tên khốn này! Tao giết mày đó!”

Hạ Trí và Diệp Lân đang tựa vào đầu giường, tập trung vào màn hình điện thoại.

Cậu hờ hững nói vọng vào: “Mày sống ra được rồi nói tiếp.”

Thư Dương mặc áo thun đen, không đeo kính, khóe môi mang theo một nụ cười rất nhạt nhưng đầy nguy hiểm.

Anh ta cầm lấy khăn kỳ lưng của Sầm Khanh Miễn, khẽ nâng cằm: “Quay lưng lại.”

“Không… không quay…”

Sầm Khanh Miễn nghĩ bụng, mình đâu có ngốc, sao có thể quay lưng về phía anh ta được.

“Em muốn đứng để tôi kỳ lưng cho, hay là nằm?” Thư Dương mở rộng hai tay.

Sầm Khanh Miễn ôm chặt lấy người, lùi sang một bên, vươn tay kéo giật hai, ba cái mới túm được một chiếc khăn tắm khác quấn quanh người.

Lông mày Thư Dương từ tốn nhướng lên, ánh mắt quét qua làm tim Sầm Khanh Miễn chợt khựng lại.

“Nếu là Hạ Trí đến thì có phải em định chẳng mặc gì đúng không?”

“Chúng tôi vừa sinh ra đã ở bên nhau rồi!” Sầm Khanh Miễn nghẹn giọng hét lên: “Hạ Trí, đồ khốn nạn! Mày mà không vào đây ngay thì tao sẽ đánh sập tài khoản của mày! Mày lập cái nào, tao xóa cái đó!”

“Đấy, lớn lên cùng nhau cũng chẳng có tác dụng gì.”

Nói xong, Thư Dương đột ngột đè lên vai Sầm Khanh Miễn đẩy mạnh xuống, suýt nữa khiến mặt cậu ta đập vào nền gạch lạnh ngắt.

Ngay sau đó là tiếng gào thét thảm thiết của Sầm Khanh Miễn.

“A—— đau quá! Nhẹ tay! Nhẹ tay! A! A! A!”

“Đã không?”

“A… đau quá… thật sự đau lắm… tôi có chảy máu không vậy…”

“Không có máu, còn rất ướt.”

“Cứu mạng! Cứu mạng! Hạ Trí! Mau cứu tao! Đau thật mà!”

Hạ Trí dùng ngón chân đá nhẹ vào bắp chân Diệp Lân: “Anh không có mắt à! Vừa nãy em suýt chết đấy!”

Diệp Lân nhếch môi cười: “Anh à, người ta đâu có cố ý~”

“Có tin em cũng kỳ lưng cho anh không?”

“Được thôi!” Diệp Lân nheo mắt cười tít.

Nửa tiếng sau, Sầm Khanh Miễn bước ra, toàn thân đỏ rực, mắt cũng đỏ hoe, vai run rẩy.

Những gì cậu ta nhìn thấy lại là Hạ Trí chơi game mệt quá, nghiêng đầu tựa vào cánh tay Diệp Lân, trông vừa ngoan ngoãn vừa an nhàn, không những ngủ ngon lành mà còn khẽ ngáy.

Sầm Khanh Miễn lập tức nổi đóa, rõ ràng mình đã gào thét thảm thương đến thế, vậy mà cậu ta vẫn ngủ ngon được!

Cậu ta giơ chân định đá vào lưng Hạ Trí, nhưng vừa thấy Diệp Lân hơi hất cằm, Sầm Khanh Miễn đã bị người phía sau nhấc bổng lên, quăng thẳng lên giường khác.

Nghe tiếng động, Hạ Trí khẽ cau mày, tỉnh dậy, lập tức đẩy mặt Diệp Lân ra, nhảy xuống giường đi tắm.

Tắm được một nửa, cậu mới nhận ra Diệp Lân đang tựa vào đầu giường, bình thản nhìn mình tắm.

Thích nhìn thì cứ nhìn.

Lúc bơi còn mặc ít vải hơn thế này nữa.

Ai ngờ chưa bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của Diệp Lân.

“Hạ Trí, có muốn anh kỳ lưng cho em không?”

Lúc này, Sầm Khanh Miễn đang ôm hộp cơm rang mà Thư Dương mang về, khoanh chân ngồi ăn ngấu nghiến. Nghe thấy Diệp Lân nói muốn kỳ lưng cho Hạ Trí, cậu ta phun ngay miếng cơm trong miệng ra, bắn thẳng lên mặt Thư Dương ngồi đối diện.

Sầm Khanh Miễn chẳng buồn để ý đến sắc mặt của Thư Dương, hả hê nói:

“Hạ Trí —— có bản lĩnh thì mở cửa cho Diệp Lân vào kỳ lưng đi!”

Điều Sầm Khanh Miễn không ngờ tới chính là Hạ Trí mở cửa ra thật.

Cậu mới cắt tóc không lâu, ngắn hơn trước khá nhiều, sau khi ướt nước lại càng mềm mại, đọng những giọt nước li ti. Đôi mắt cậu như phủ một lớp sương trong veo, phản chiếu ánh sáng. Ban đầu, khóe môi Diệp Lân còn mang theo ý cười, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh bỗng sững lại.

Hạ Trí chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, vừa vặn ôm trọn đường nét đẹp nhất của vòng eo.

Bất thình lình, cậu đưa tay nắm lấy cổ áo Diệp Lân, kéo mạnh vào trong.

“Kỳ lưng!”

Cậu ném chiếc khăn kỳ lưng ra sau, rất sảng khoái quay lưng lại, hai tay chống lên tường gạch men, nói một tiếng: “Không biết kỳ thì để Sầm Khanh Miễn vào thay đi.”

“Tất nhiên là anh biết.”

Diệp Lân vẫn mặc nguyên quần áo, còn Hạ Trí chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Không khí giữa hai người vốn dĩ đã rất dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung, vậy mà Hạ Trí lại có vẻ cực kỳ thản nhiên, khiến Diệp Lân chỉ biết cười bất lực, thậm chí còn không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Không sợ anh giật khăn tắm của em xuống à?”

“Giật thì cứ giật thôi.”

“Nếu đã chẳng sao cả, thế em còn quấn làm gì?”

“Anh giật thử xem?” Hạ Trí quay đầu lại, nhướn mày thách thức.

Vẻ mặt vừa khiêu khích vừa mang nét ngang tàng đó khiến cổ họng Diệp Lân khẽ động.

Hạ Trí đã phát thiệp mời, anh nào có lý do từ chối?

Bàn tay Diệp Lân bám lấy mép khăn tắm, mạnh mẽ kéo xuống, rồi… đứng hình.

“Em lại mặc quần bơi bên trong?”

“Ừ.” Hạ Trí quay đầu lại, hiếm khi lộ ra nụ cười.

Một nụ cười tinh nghịch vì trò đùa đã thành công.

Có trời mới biết Diệp Lân muốn xé toạc cái quần bơi chết tiệt đó đến mức nào.

“Ngày mai là cuối tuần, em có đến thăm Bĩ Bĩ không?”

“Ừ, em phải xác nhận xem nó đã làm hòa với Lạc Lạc chưa.”

“Anh dám chắc một trăm phần trăm là bây giờ nó còn sống tốt hơn cả Lạc Lạc.”

Hạ Trí cau mày quay lại, giọng cảnh cáo: “Anh đừng có động vào Bĩ Bĩ nữa. Ngày mai em muốn gặp nó, không muốn gặp anh.”

“Được thôi.” Diệp Lân cúi đầu, làm ra vẻ mặt bị tổn thương.

Hạ Trí cười thầm trong lòng —— lại giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi.

Lần trước Diệp Lân diễn xuất quá đạt, chút nữa là cậu đã bị anh làm chết trong căn hộ rồi.

“Này, anh dùng lực mạnh hơn chút được không?”

“Hôm trước em bảo anh kỳ mạnh quá làm em đau mà.”

Diệp Lân áp sát lưng Hạ Trí, chiếc áo thun của anh gần như bị hơi nước từ người cậu làm ướt đẫm.

Hai người nói chuyện không to, nhưng tiếng vọng trong phòng tắm khiến cuộc trò chuyện của họ mang một bầu không khí đặc biệt, như thể đang bàn bạc chuyện mờ ám nhưng người bên kia bức tường vẫn có thể nghe rõ mồn một.

Khi Hạ Trí xách đồ ra ngoài, đầu quấn khăn tắm, Sầm Khanh Miễn vươn cổ nhìn cậu như đang hóng một vở kịch hay. Hạ Trí thẳng tay ấn đầu cậu ta xuống.

“Anh đây còn ổn.”

“Nhìn ra rồi.” Sầm Khanh Miễn bực bội quay đầu đi.

Để không lãng phí phòng khách sạn, Diệp Lân để Hạ Trí ở lại ngủ cùng mình.

Sầm Khanh Miễn không muốn cùng Thư Dương quay về trường nên đề nghị buổi tối cả bốn người ở lại chơi Đấu Địa Chủ.

Bốn người thông minh cùng chơi Đấu Địa Chủ là một chuyện cực kỳ hại não.

Ban đầu còn tưởng Hạ Trí không giỏi tính toán lắm, ai ngờ cậu phối hợp với Diệp Lân vô cùng ăn ý. Sầm Khanh Miễn được chia một bộ bài cực đẹp, mạnh dạn gọi địa chủ, nhưng lại bị Diệp Lân chặn đường tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Trí ra một dây liên tiếp, sau đó là một đôi, cuối cùng ngả người ra sau đầy nhàn nhã xem Diệp Lân và Thư Dương đấu với Sầm Khanh Miễn.

“Sao anh không giúp tôi?” Sầm Khanh Miễn bực bội nhìn Thư Dương.

“Em là địa chủ, anh giúp em kiểu gì?” Thư Dương vung bài xuống, trông chẳng khác nào vứt tiền vào mặt đối phương sau khi phủi sạch trách nhiệm.

Ngay sau đó, Diệp Lân cũng đánh ra quân cuối cùng, ngả người dựa vào Hạ Trí, hai người vai kề vai chống tay nửa nằm, thong dong xem Sầm Khanh Miễn và Thư Dương “tương tàn”.

“Anh sắp đi rồi.” Thư Dương nói.

“Đi đi! Cút đi!”

“Nếu em cầu xin, anh có thể nhường em.”

“Không cần!”

“Được thôi, vậy em chết chắc.”

Thư Dương quăng ra một đôi, Sầm Khanh Miễn tức đến nghiến răng.

“Còn chơi nữa không?”

“Không chơi nữa!” Sầm Khanh Miễn úp mặt vào gối, không rõ là định ngủ hay đang giận dỗi.

Hạ Trí liếc nhìn điện thoại, đã hơn một giờ sáng, về trường là điều không thể.

Cậu ngáp một cái, chui vào chăn, nói một câu: “Ngủ thôi.”

Chiếc giường lập tức bị chiếm hết chỗ.

Diệp Lân chẳng có ý định sang giường đối diện đuổi Sầm Khanh Miễn đi, mà trực tiếp chui vào chăn, đè lên người Hạ Trí rồi chuẩn bị ngủ.

“Cút.” Hạ Trí cau mày, đẩy Diệp Lân một cái, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Diệp Lân chui xuống thấp hơn, nghiêng đầu áp vào ngực Hạ Trí, vòng tay ôm lấy eo cậu rồi nhắm mắt.

Hạ Trí cúi đầu, nhìn thấy trán và chóp mũi của Diệp Lân, nhẹ nhàng cọ một chút. Chiếc chăn vừa khéo trùm lên đầu anh.

“Làm nũng cái gì, ra ngoài mau.”

“Em muốn anh làm nũng, hay muốn anh ở trước mặt Tiểu Sầm gói bánh thịt cho em?” Giọng nói thì thầm từ trong chăn truyền ra, mang theo hơi thở ấm áp, chỉ mình Hạ Trí có thể nghe thấy.

Khi Hạ Trí hiểu đủ rõ về Diệp Lân, cậu đã biết người này không có giới hạn nào cả.

Cậu chỉ có thể nghiêng người sang một bên, hất Diệp Lân xuống và nhường nửa giường cho đối phương.

Sầm Khanh Miễn đã quyết tâm giả vờ ngủ và không nhúc nhích.

Chỉ cần có Hạ Trí ở đây, cậu ta không sợ Thư Dương làm gì. Nếu cậu ta thực sự kêu cứu, chắc chắn Hạ Trí sẽ không bỏ mặc cậu ta.

Thư Dương ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn Sầm Khanh Miễn, đưa tay tắt đèn đầu giường. Khi kéo chăn lên, toàn thân Sầm Khanh Miễn lập tức căng cứng, nhưng không ngờ Thư Dương chỉ đơn giản nằm xuống, quay lưng về phía cậu ta mà ngủ.

Một phòng tiêu chuẩn, bốn nam sinh đại học ngủ cùng nhau, lẽ ra phải rất chật chội, nhưng không hiểu sao tất cả đều ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, Hạ Trí vẫn lên đường đi gặp Bĩ Bĩ. Cậu không từ chối lời đề nghị của Diệp Lân mà để anh lái xe đưa mình đi.

Xuống xe, Hạ Trí còn đặc biệt gõ lên cửa sổ xe và nói: “Đừng có ngủ quên đấy.”

Ý là đừng có nhập vào người Bĩ Bĩ.

“Yên tâm, anh sẽ không quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của em và con trai bảo bối của em đâu. Nhưng này, em có biết về cá heo không…? Sự hấp dẫn lẫn nhau giữa cá heo đực vượt xa sự hấp dẫn của cá heo cái đối với chúng đấy.” Diệp Lân cười đầy ẩn ý.

“… Anh đang muốn nói cái gì?”

“Em muốn Bĩ Bĩ bắt nạt Lạc Lạc cả đời, hay muốn Lạc Lạc bảo vệ Bĩ Bĩ suốt đời?”

“Em chỉ muốn đổ thuốc tẩy vào đầu anh, để anh không nghĩ mấy thứ nhảm nhí nữa.”

Hạ Trí quay người rời đi.

Khi gặp lại tiến sĩ Sở, tâm trạng bà ấy vô cùng tốt, rõ ràng là Bĩ Bĩ đã quay lại đàn của mình.

“Giờ Lạc Lạc bám lấy Bĩ Bĩ không rời, cái đuôi của Bĩ Bĩ sắp vểnh lên trời rồi đấy! Hạ Trí, cháu phải nghiêm túc phê bình nhóc con này đi nhé.”

“Cháu biết mà, nó từ nhỏ đã nghịch ngợm rồi.”

Hạ Trí mặc đồ lặn, đeo bình oxy, vừa vào nước không lâu đã thấy một con cá heo bơi nhanh đến. Nhìn tư thế bơi trơn tru đó, không cần đoán cũng biết đó là Bĩ Bĩ.

Sau lưng Bĩ Bĩ còn có cả một đàn cá heo bơi theo, trong đó có cả Lạc Lạc.

Lạc Lạc vốn muốn theo sát Bĩ Bĩ, nhưng lại bị cái đuôi của Bĩ Bĩ hất nhẹ một cái, thế là chỉ dám ngoan ngoãn bám theo phía sau.

Khi Hạ Trí vừa đưa tay ra, Bĩ Bĩ liền áp đầu vào lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng lắc lư cơ thể rồi quấn quanh tay cậu. Hạ Trí ôm chặt lấy Bĩ Bĩ và chính khoảnh khắc ấy cậu mới thực sự nhận ra rằng Bĩ Bĩ không còn là một nhóc con nữa. Nó có những đường nét cơ thể tuyệt đẹp, mỗi khi bơi lượn đều mang theo một cảm giác mạnh mẽ nhưng đầy phong thái.

Lần chia tay trước, Bĩ Bĩ vẫn còn giận Hạ Trí, nhưng xa nhau lâu như vậy, bây giờ nó chỉ nghĩ đến chuyện làm nũng. Nó cứ quấn lấy Hạ Trí, lúc thì xoay vòng quanh cậu, lúc thì dùng đuôi cuốn quanh eo cậu, lúc lại áp bụng vào người cậu. Khi Hạ Trí ôm lấy nó, Bĩ Bĩ liền xoay người kéo theo cả cậu quay tròn 360 độ.

Hạ Trí có thể cảm nhận được Bĩ Bĩ đang dùng đủ cách để thu hút sự chú ý của mình, như thể đang nói: Đừng đi nữa mà, nhìn này, em có thể chơi với anh rất nhiều trò vui lắm đấy!

Họ cứ thế chơi đùa suốt nửa tiếng đồng hồ. Bĩ Bĩ ngoi lên mặt nước để lấy vài hơi thở rồi lại lặn xuống tìm Hạ Trí. Nhìn bộ dáng nó lắc lư cái đầu, vẫy vẫy cái đuôi, Hạ Trí chỉ cảm thấy buồn cười.

Những chú cá heo khác trong nhóm lượn lờ xung quanh họ, như những người lính bảo vệ, tạo thành một bức tường chắn mọi thứ bên ngoài; lại như những kẻ trung thành, dù Bĩ Bĩ đi đâu, chúng cũng theo sát không rời.

Gần họ nhất chính là Lạc Lạc.

Lạc Lạc thăm dò bơi lại gần, dùng mỏ cọ nhẹ vào đuôi của Bĩ Bĩ.

Nhưng Bĩ Bĩ chẳng nể mặt chút nào, lập tức bơi đi, trông có vẻ vẫn còn giận chuyện Lạc Lạc đã đụng vào nó lần trước.

Hạ Trí thấy vậy thì bật cười. Rõ ràng người giả vờ bị thương là Diệp Lân mà, chẳng lẽ Bĩ Bĩ biết chuyện gì đã xảy ra khi đó? Hay là vì Lạc Lạc đối xử với nó quá tốt nên nhóc con này mới được đà làm nũng?

Lạc Lạc không muốn chọc Bĩ Bĩ giận, đành phải lặng lẽ bơi đi.

Bộ dáng của nó trông chẳng khác gì một cậu học sinh tiểu học đang cúi đầu nhận lỗi vậy.

Bĩ Bĩ tiếp tục quấn lấy Hạ Trí, lấy đầu cọ vào cằm cậu, mỏ chạm lên mặt cậu mấy lần liền.

Còn Lạc Lạc thì cứ lượn lờ không xa không gần, Hạ Trí nhìn mà thấy thương nó quá, nên giơ tay làm động tác “lại đây nào”.

Lạc Lạc như nhận được thánh chỉ, đôi mắt đang ảm đạm bỗng chốc sáng bừng lên.

Nó lập tức bơi tới, bắt chước Bĩ Bĩ, áp trán vào lòng bàn tay Hạ Trí mà cọ cọ.

Bĩ Bĩ không vui chút nào, lập tức đâm vào Lạc Lạc một cái. Dù không mạnh nhưng ý cảnh cáo rất rõ ràng, như muốn nói: Hạ Trí là của tôi, cậu không được giành!

Hạ Trí bất đắc dĩ, một tay xoa đầu Bĩ Bĩ, tay kia lắc lắc ra hiệu không đồng ý với hành động đó của nó.

Nhưng Bĩ Bĩ lại dùng đầu đẩy vào ngực Hạ Trí, ép cậu lùi ra xa, rõ ràng tỏ thái độ không muốn Hạ Trí tiếp xúc với Lạc Lạc.

Cái hành động trẻ con này y như một đứa bé mẫu giáo phát hiện mẹ mình đang ôm đứa trẻ khác rồi bắt đầu giận dỗi vậy.

Hạ Trí cảm thấy hết cách. Mỗi lần cậu cố gọi Lạc Lạc lại chơi cùng, Bĩ Bĩ lại đẩy nó ra xa.

Hạ Trí ở dưới nước quá lâu, cảm thấy lạnh, bèn bơi về lối vào và ngồi lên bậc thang.

Tiến sĩ Sở đến bên cạnh cậu, mỉm cười hỏi: “Bây giờ, chúng ta lại có một vấn đề mới rồi.”

“Đúng vậy, cháu biết. Phải để Bĩ Bĩ trân trọng sự tốt bụng của Lạc Lạc, làm nũng cũng phải có giới hạn. Không thể cứ được chiều một chút là lấn tới, coi chừng có ngày Lạc Lạc không cần nó nữa.”

Nghe vậy, tiến sĩ Sở bật cười ha hả.

Hạ Trí vừa định lên bờ thì quả nhiên, Bĩ Bĩ không chịu, cứ dùng mõm chọc vào chân cậu. Hạ Trí cố tình làm như không hiểu nó muốn gì, cúi đầu nhìn nó với vẻ khó hiểu.

Bĩ Bĩ sốt ruột, nhẹ nhàng cắn lấy mắt cá chân của Hạ Trí không chịu buông.

Lạc Lạc đứng không xa nhìn, đôi mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho Hạ Trí.

Hạ Trí vui điên lên được, nhưng cậu không phải Bĩ Bĩ, biết đâu là điểm dừng. Cậu quay lại, nhẹ nhàng hôn tạm biệt Bĩ Bĩ.

Bĩ Bĩ bơi một vòng trong nước, còn quẫy đuôi hất lên một đám bọt nước, rồi cất tiếng kêu ao ao.

“Rảnh thì đến thăm chúng nhé. Chỉ có cháu mới trị được đứa trẻ hư như Bĩ Bĩ chịu ngoan ngoãn một chút thôi.”

Hạ Trí mỉm cười: “Cháu sẽ cố gắng.”

Khi quay lại chỗ xe của Diệp Lân, cậu cố tình bước thật khẽ. Dù sao cũng đã rời đi mấy tiếng, cậu còn tưởng Diệp Lân sẽ ngủ, không ngờ anh lại đang ôm điện thoại chơi bài online.

Hạ Trí không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Lân thắng ván bài một cách dứt khoát.

Tài khoản chơi bài của anh trông có vẻ như mới lập, có khi còn là đăng ký trong ngày hôm nay, nhưng số tiền trong đó lại khá nhiều, chắc phần lớn là thắng được.

Sau khi giành chiến thắng, Diệp Lân khẽ thở dài, ánh mắt có chút cô đơn, trông giống hệt ánh mắt của Lạc Lạc khi muốn đến gần Bĩ Bĩ.

Hạ Trí gõ nhẹ lên cửa kính xe. Diệp Lân ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hạ Trí, lập tức nở một nụ cười.

“Cuối cùng em cũng về rồi?”

Việc đầu tiên Hạ Trí làm khi ngồi vào trong xe là hỏi: “Hôm nay anh không nhập hồn vào Bĩ Bĩ đấy chứ?”

“Không. Hôm nay là một Bĩ Bĩ nguyên bản, không pha trộn gì hết.”

“Thế còn Lạc Lạc?”

“Lạc Lạc?” Diệp Lân nghiêng đầu, có vẻ không hiểu ý của Hạ Trí.

“Ý em là, anh có cách nào để ngủ rồi nhập vào Lạc Lạc không?”

Diệp Lân bật cười: “Anh đâu thể muốn nhập vào con cá heo nào cũng được.”

“Là sao?”

“Anh đã nghĩ rất lâu, tại sao lại có nhiều con cá heo như vậy, mà cứ mỗi sáng thứ bảy anh ngủ say thì lại mơ thấy mình ở trên người nó? Sau này, anh mới dần dần hiểu ra.”

“Lý do là gì?” Hạ Trí cũng rất muốn biết.

“Bởi vì anh và Bĩ Bĩ có chung một mong ước – đó là khao khát được quan tâm, được yêu thương, được thấu hiểu, được bao dung. Khao khát ấy dần dần biến thành mong muốn được gặp một người. Bĩ Bĩ muốn gặp em, và anh cũng vậy.”

Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, Diệp Lân nghiêng mặt sang, mỉm cười nhìn Hạ Trí.

Hạ Trí từng nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, mối quan hệ giữa cậu và Diệp Lân sẽ trở nên ăn ý nhưng nhạt nhòa. Nhưng ngay lúc này, khi Diệp Lân nói những lời đó bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chân thành, Hạ Trí bỗng cảm thấy tim mình lại rung động.

“Giá mà em cũng có thể xuất hồn thì tốt biết mấy.” Diệp Lân ngẩng đầu lên, không biết đang nghĩ gì.

“Tại sao lại nghĩ vậy?”

“Anh có thể nhập vào Bĩ Bĩ, còn em có thể nhập vào Lạc Lạc. Cá heo đực vốn rất thích hưởng thụ, chúng ta có thể cùng nhau dưới nước…”

“Dừng! Đừng nói nữa! Em không muốn nghe!” Hạ Trí nghiêng mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Em không tò mò sao? Cùng nhau trong nước…”

“Không tò mò.” Hạ Trí dứt khoát trả lời.

Cậu vốn định bảo Diệp Lân nhập hồn vào Lạc Lạc, để Lạc Lạc cũng trở nên u sầu một chút, ví dụ như không chịu thở, không chịu ăn, để Bĩ Bĩ cũng phải lo lắng. Nhưng xem ra, kế hoạch này không thể thực hiện được rồi.

“Hạ Trí, khi nhập học, sẽ bắt đầu huấn luyện ngay. Sau một tuần huấn luyện sẽ là vòng xếp hạng nội bộ, liên quan đến tư cách tham gia giải đấu cấp thành phố. Về nhà em nhớ nghỉ ngơi cho tốt, ngủ sớm, đừng xem điện thoại hay chơi game đến khuya.”

“Vâng. Em muốn chơi điện thoại cũng không được, vì có một bạn cùng phòng sợ ánh sáng và tiếng động khi ngủ. Theo cậu ấy, em cũng dần có thói quen sinh hoạt điều độ hơn.”

“Vậy à?”

Không biết vì sao, Hạ Trí luôn cảm thấy nụ cười của Diệp Lân có chút thâm sâu khó đoán.

Hai người chia tay nhau trước ký túc xá. Khi mở cửa phòng, Hạ Trí sững sờ.

Trên sàn có hai chiếc vali bị vỡ, đồ đạc bên trong rơi tung tóe.

Sầm Khanh Miễn ngồi bên giường, hai chân đung đưa, trông như thể chẳng còn thiết sống nữa.

“Có chuyện gì vậy?”

“Còn có thể là chuyện gì nữa? Lữ Hạo và Liêu Kiệt cãi nhau, rồi lao vào trận chiến đối đầu vali, và kết quả là như mày thấy đấy…”

Sầm Khanh Miễn nhún vai bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.