Đêm hôm đó, bố lao vào ôm chặt lấy anh, không ngừng thì thầm bên tai: “Không sợ nữa, không đau nữa đâu”, lúc đó anh mới nhận ra tất cả những điều đó không phải là mơ.
Diệp Lân là một người đặc biệt.
Anh có khả năng đồng cảm với nước và các sinh vật dưới nước. Khả năng này có thể chỉ xuất hiện ở một trong hàng trăm triệu người, và gia đình anh tình cờ lại mang gen này.
Con người vốn dĩ có nguồn gốc từ đại dương, có rất nhiều khả năng kỳ diệu không thể giải thích rõ ràng và khó nắm bắt.
Một số ít người sở hữu khả năng này được gọi là “Thủy tộc”. Diệp Lân chính là một thành viên của thủy tộc phương Đông.
Khả năng này như một con dao hai lưỡi, một mặt mang đến cho Diệp Lân cảm giác siêu việt về nước, bất kỳ lực đẩy, áp suất, hay dòng chảy nào của nước, anh đều có thể thích ứng ngay lập tức. Nhưng mặt khác, từ năm ngoái, khả năng cộng hưởng với nước này bắt đầu mất kiểm soát… Khi anh thi đấu, mỗi khi dùng sức quá nhiều, anh sẽ rơi vào trạng thái “xuất thần”, đột ngột ngủ thiếp đi dưới nước, tư duy bám vào một sinh vật dưới nước nào đó mà anh không biết.
Lần gần nhất điều này xảy ra là vào giải đấu liên trường năm ngoái.
May mắn là đội trưởng đội nam, Lạc Ly, đã nhận ra sự bất thường của anh và nhanh chóng kéo anh lên khỏi mặt nước, nếu không có lẽ anh đã chết rồi.
Sau giải đấu, Diệp Lân đã thử thi đấu với đội trưởng Lạc Ly và đồng đội Trần Gia Nhuận, nhưng mỗi khi anh dùng sức bứt phá, đến một điểm giới hạn nào đó, trong đầu anh đột ngột trống rỗng, và trạng thái “xuất thần” lại xảy ra. Điều này buộc anh phải từ bỏ bơi lội.
Thực ra từ bỏ thì cũng chẳng sao, đối với Diệp Lân, bơi lội chẳng có gì đặc biệt hơn việc ăn uống hay ngủ nghỉ. Nhưng cậu nhóc mà anh gặp hôm nay lại khiến anh quyết tâm bơi hết 50m.
Tại sao lại như vậy?
Có lẽ anh tò mò về câu trả lời.
Hoặc có lẽ, anh muốn cảm nhận cảm giác được bơi cùng cậu, cảm giác được cậu đuổi theo.
Có lẽ vì không dám đến quán net chơi game nữa, Hạ Trí ngoan ngoãn ở nhà nhiều ngày, khiến bà Trần Phương Hoa lầm tưởng rằng “dạo này Hạ Trí học hành chăm chỉ.”
Trước mặt Hạ Trí là một đề thi thử môn Toán, điện thoại thì đặt trên giá đỡ bàn phím, nhưng thứ cậu đang nghiên cứu lại là video thi đấu trước đó của Diệp Lân.
Trước khi thi đấu với Diệp Lân, cậu có vô số tưởng tượng.
Nhưng sau khi thi đấu với Diệp Lân rồi, không còn không gian cho bất kỳ tưởng tượng nào nữa, chỉ còn lại hai từ: Mạnh mẽ.
Cậu nhớ lại cuộc phỏng vấn sau trận đấu của Diệp Lân hai năm trước, đối thủ của Diệp Lân nói rằng họ rất thích cảm giác trở thành cá bay, rẽ nước lao về phía trước.
Khi phóng viên hỏi Diệp Lân, vẻ mặt anh lại điềm đạm và bình tĩnh. Anh nói rằng anh thích nước. Nước làm cho anh thấy yên bình.
Lúc đó Hạ Trí đã nghĩ, Diệp Lân là một người không có ham muốn thắng thua. Nhưng một người không màng thắng thua thì điều gì khiến anh mạnh mẽ đến vậy trong nước?
Khi Hạ Trí đang mải mê suy nghĩ, một tin nhắn WeChat đến từ “Từng đẹp trai”.
Từng đẹp trai: Tuần này thi tháng, mày chuẩn bị xong chưa?
Hạ Trí ngước mắt nhìn lên bài thi mà mình mới làm được vài câu trắc nghiệm, rồi nhanh chóng trả lời: Đã thi bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng là thi mấy cái tao không biết làm.
Từng đẹp trai: Được đấy, mày không sợ mẹ mày cầm gạch đập mày thành bánh rán à?
Hạ Trí: Gió đông thổi, trống trận vang, thế giới này ai sợ ai?
Từng đẹp trai: Ngầu lắm anh trai của tao! Phải bá đạo, đừng có nhát nhé~~~
Hạ Trí: Có thời gian nói lảm nhảm với tao, chi bằng đi cứu vớt chút điểm tiếng anh và ngữ văn của mày đi!
Từng đẹp trai đột nhiên gửi một đoạn ghi âm, Hạ Trí vô thức bấm mở, thì nghe thấy cái giọng “lệch tông” của tên kia đang la hét thảm thiết.
“Tao biết lấy gì để cứu vớt—— Tiếng anh như nước đổ khó hốt! Viết văn thì như dao cứa cổ! Ai có thể bảo vệ ai——để tình yêu bất diệt!”
Ngoài cửa có tiếng mẹ của Hạ Trí đi ngang qua, làm cậu giật mình đến nỗi vội vàng giấu điện thoại vào trong chăn.
Hạ Trí không thể chịu nổi nữa, bực mình nói: Mày bị điên à! Mau cút đi, tốt nhất là an nghỉ luôn đừng tỉnh nữa!
Từng đẹp trai: Chào buổi sáng, chào buổi tối, hay là chúng ta cùng xuống mồ an nghỉ luôn đi ~
Hạ Trí đầu đầy vạch đen, ai thèm xuống mồ với mày!
Cậu lập tức chặn luôn cái thằng não ngắn bị bệnh tâm lý trước kỳ thi kia.
Có lẽ nhận ra dù có gửi tin gì cũng toàn là dấu chấm than, Từng đẹp trai lại chạy sang phá đám nhóm chat nhỏ mà mấy đứa bạn cùng lớp họ tạo.
Từng đẹp trai: “Là thanh mai, tao bị trúc mã của tao bỏ rơi rồi.”
Bản sao Diêu Minh: “Đáng đời. Sao A Trí không đập chết mày luôn đi?”
Trượng Kiện Thiên Hạ: “Đập chết nó rồi thì thật sự biến thành máu muỗi đó.”
Thứ hai từ dưới lên: “A Trí, lần thi tháng này trông cậy vào mày đấy, đừng để thằng em này thất vọng nhé. @Hạ Trí”
Nhóm nhỏ này bao gồm bốn người đứng bét lớp, ngoại trừ Từng đẹp trai dựa vào nhờ có toán và các môn khoa học tự nhiên kéo điểm tiếng anh và ngữ văn lên, còn bám trụ trong top 90 của cả khối, nếu không thì đây đúng là nhóm học dốt thật rồi.
Hạ Trí chỉ liếc qua bọn họ một cái, rồi vứt điện thoại sang một bên.
Hai giờ chiều thứ sáu, trước môn thi cuối cùng, Từng đẹp trai và Hạ Trí dựa vào hành lang, một người ăn xúc xích nướng, một người nhấm nháp kem đá.
“A Trí, bảng đen trong lớp đã viết đếm ngược ngày thi đại học rồi đấy, mày vẫn chưa định nỗ lực à?”
“Chưa.”
“Mày có tin không, dù mày không đỗ đại học, thái hậu nhà mày cũng sẽ bắt mày học lại, chứ không để mày thi vào trường thể thao đâu.”
“Lo cho bản thân mày trước đi.”
Một phút bất cẩn, nửa cái xúc xích nướng Sầm Khanh Miễn đang ăn rơi khỏi que tre và rơi thẳng xuống vai tổ trưởng năm học, để lại một vết dầu trên bộ vest đã mặc không biết bao nhiêu năm của ông ấy.
Sầm Khanh Miễn hoảng hốt, đứng như trời trồng.
Tổ trưởng năm học là Ngụy Thư Bảo, biệt danh là “Ông Kẹ”, cực kỳ ghét những hành vi làm sao nhãng việc học như đọc truyện tranh, chơi game, yêu đương vớ vẩn. Ông ấy thường kéo học sinh xếp hàng đứng ngoài hành lang rồi mắng té tát, vì thế mà có biệt danh “Ông Kẹ”.
Ngay khi lão Ngụy ngẩng đầu lên quát: “Ai ném xúc xích nướng vậy?”, Hạ Trí nhanh tay giữ chặt cổ Sầm Khanh Miễn, với sức mạnh như một con sư tử vồ lấy mèo con, đè cậu ta xuống.
Cả hai cùng ngồi xổm dưới tường.
Sầm Khanh Miễn quay đầu sang, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hạ Trí.
Cậu chẳng sợ lão Ngụy một chút nào, từ thể xác đến tâm hồn.
“Nếu tao là con gái, chắc chắn sẽ yêu mày chết mất.” Sầm Khanh Miễn nhìn Hạ Trí với biểu cảm “Anh ơi, anh đẹp trai quá”.
“Nếu mày là con gái, tao sẽ gả mày cho lão Ngụy ngay lập tức.”
Sầm Khanh Miễn nghẹn lời: “Anh, mày quá đáng vừa thôi…”
“Đừng gọi tao là anh, tao đấm mày đấy.”
Lúc này, loa phát thanh của trường vang lên, thông báo các học sinh trở về chỗ ngồi trong phòng thi.
Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí chia tay, dù sao một người ở phòng thi số ba, người kia ở phòng thi số chín, cách nhau hai tầng lầu.
Lão Ngụy tức giận đi tìm người ném xúc xích, còn Hạ Trí đút tay vào túi, hiên ngang đi qua ông ấy thì bị lão Ngụy tóm lấy.
“Là em ném xúc xích phải không?”
Sầm Khanh Miễn đang đi lên tầng để vào phòng thi của mình, cậu đứng ở góc cầu thang nói lớn: “Nếu là cậu ấy… thì không phải là xúc xích đâu ạ, mà là nguyên một cây kem đá chưa tan hết đó!”
Ý của cậu ta là sẽ khiến lão Ngụy bị vỡ đầu chảy máu.
“Em ——”
Cơn giận của lão Ngụy còn chưa kịp bùng nổ thì Sầm Khanh Miễn đã hét lên một câu: “Đến giờ thi rồi ——”
Hạ Trí đi ngang qua lão Ngụy và bước vào phòng thi.
Thi xong mới có bốn giờ rưỡi, ba người còn lại trong nhóm bét lớp rủ Hạ Trí đi chơi bóng rổ, nhưng Hạ Trí không mấy hứng thú.
Sầm Khanh Miễn lại gửi một tin nhắn WeChat đầy mùi mẫn.
Từng đẹp trai: Anh, có muốn đi cùng tao đến thủy cung không? Tám giờ tối mới đóng cửa đấy!
Hạ Trí: Cút.
Từng đẹp trai: Không đi thì tao sẽ bám dính lấy mày đấy nhé~~~
Gân xanh trên trán Hạ Trí nổi lên. Kể từ khi Sầm Khanh Miễn tán tỉnh một cô nàng trên mạng, tin nhắn cậu ta gửi đến bắt đầu không được bình thường.
Nghĩ đến việc về nhà lại bị mẹ hỏi thi thế nào, có thoát khỏi vị trí đội sổ không, Hạ Trí cảm thấy hơi bực bội, nên đã đồng ý lời mời đến thủy cung với Sầm Khanh Miễn, xem như là trì hoãn chút thời gian.
Thủy cung mới được xây trong năm nay, nhìn thấy Sầm Khanh Miễn còn mua hai cốc trà sữa trước khi vào, Hạ Trí gần như đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
“Mày lại tán ai trong game hả?” Hạ Trí nhận lấy cốc trà sữa cậu ta đưa, uống một ngụm lớn, ngọt đến phát ngấy.
“Ê, sao mày biết?”
“Mày dẫn tao đến thủy cung, còn mua trà sữa, chẳng phải rõ ràng là để khảo sát địa điểm hẹn hò sao?” Hạ Trí bực bội nói.
Sầm Khanh Miễn cười gian xảo: “Vẫn là trúc mã hiểu tao nhất!”
“Cút ra chỗ khác.” Hạ Trí dùng ngón tay kẹp lấy miệng cốc trà sữa, cứ thế bước vào thủy cung.
Bên trong thủy cung ánh sáng khá mờ, xung quanh đều là tường kính. Phía bên kia tường là nước xanh biếc, các sinh vật dưới nước thong dong bơi qua bơi lại. Có những chú cá biển màu sắc sặc sỡ, một đàn cá hề đang lắc lư, và còn có những sinh vật mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Nghe nói, thủy cung này được xếp vào top ba của cả nước, chứa hàng ngàn loài sinh vật biển.
Hai chàng trai đi dạo trong thủy cung thực sự có chút kỳ lạ, vì xung quanh không phải là các bậc phụ huynh dẫn con cái đi, thì cũng là các cặp đôi đang hẹn hò, để lại những bóng dáng nép mình vào nhau dưới ánh đèn ngược sáng.
Hạ Trí cảm thấy cốc trà sữa trên tay thật vướng víu, quá ngọt không muốn uống, nhưng lại không tìm được chỗ vứt đi, chỉ có thể cầm lủng lẳng trong tay.
Tên Sầm Khanh Miễn kia đang quay video, gửi cho người mà cậu ta sắp hẹn hò.
Hạ Trí đành tựa vào tường, ngẩng đầu lên, nhìn những con cá bơi lơ lửng không mục đích.
Đột nhiên có một cô gái phía đối diện dào dạt tình cảm reo lên: “Dễ thương quá!”
Cô ấy tiến đến bên cạnh Hạ Trí, cầm điện thoại không biết đang quay cái gì.
Hạ Trí quay lại, mới phát hiện không biết từ khi nào, bên cạnh mình có một chú cá heo con đã dừng lại.
Nó ép sát vào tường kính, nở nụ cười, mắt nhắm lại, thân mình bóng loáng, khiến người ta chỉ muốn vuốt v e.
Hạ Trí cũng cười, dùng ly trà sữa chạm nhẹ vào mặt nó qua lớp kính, ai ngờ nó cũng đụng nhẹ vào chỗ mà Hạ Trí vừa chạm, rồi vẫy vẫy đuôi.
“Nhóc con.” Hạ Trí nhìn nó, cái miệng nhỏ của nó ép chặt vào kính, vẫy vẫy hai vây trông như rất phấn khích: “Heo con dưới nước.”
Chú heo con dưới nước này dường như đặc biệt thích Hạ Trí, cậu lười biếng cùng Sầm Khanh Miễn đi một đoạn, nó cứ bám theo, còn bám rất sát, như thể muốn chui vào lòng Hạ Trí.
Hạ Trí dừng lại, quyết định chơi đùa với nó.
“Mày cô đơn lắm à? Hay là no quá nên không biết làm gì? Đừng có theo tao, coi chừng thành cá nướng đấy!”
Ngón tay của Hạ Trí gõ nhẹ lên tấm kính, chú cá heo lập tức lùi ra sau, còn giả vờ sợ hãi mà run rẩy, nhưng rất nhanh lại áp sát vào. Mặc dù biết rằng loại cá heo này lúc nào trông cũng như đang cười, đó là do cấu trúc xương của chúng quyết định.
Nhưng không hiểu sao, Hạ Trí lại cảm thấy nó thật sự đang mỉm cười.