Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 68: Tiểu bá vương




Hạ Trí cảm thấy rất hào hứng hỏi Diệp Lân.

“Ừm, cái này hả… Em thấy anh có giống cá heo không?”  

Diệp Lân quay lại, mặt đối diện với Hạ Trí, lùi từng bước về phía sau.  

“Không giống. Cá heo đáng yêu hơn anh, đơn thuần hơn anh nhiều.”  

Hạ Trí cười nói.  

“Cá heo đáng yêu hơn anh, cái này anh công nhận. Nhưng đơn thuần hơn thì… Cũng chưa chắc đâu.”  

Diệp Lân ghé sát Hạ Trí, cái vẻ mặt đó giống hệt với Bĩ Bĩ lúc làm chuyện xấu.  

Hạ Trí thoáng có một linh cảm nhưng lại cho rằng điều đó khó xảy ra.

Làm sao mà trùng hợp thế được?

Buổi tập sáng chủ nhật kết thúc, Trần Gia Nhuận ngồi trên giường chơi điện thoại, liếc thấy Hạ Trí đang thu dọn đồ đạc.  

“Hạ Trí, cậu định đi đâu thế?”  

“Đi thăm con của tôi.”  

“Gì cơ? Cậu có con rồi à?”  

“Đúng rồi, nó nghịch lắm đấy!”  

Nghĩ đến việc sắp được gặp Bĩ Bĩ, Hạ Trí phấn khích đến mức toàn thân run lên.  

“Diệp Lân, cậu biết cậu ấy có con rồi sao?” Trần Gia Nhuận tựa vào đầu giường, muốn nhìn rõ phản ứng của Diệp Lân.  

Diệp Lân gối đầu vào thành giường, tay cầm quyển sách chuyên ngành của kỳ tới, nhàn nhạt trả lời: “Con cái là cái thứ, sinh ra chỉ để làm bố phát điên thôi.”

Trần Gia Nhuận bật cười phụ họa: “Đúng đúng đúng! Ha ha ha!”  

Hạ Trí không để ý đến bọn họ, đeo ba lô ra ngoài.  

Trần Gia Nhuận tiếp tục cười khoái chí: “Diệp Lân, hình như từ sau khi thi đại học, đây là lần đầu tiên cuối tuần Hạ Trí bỏ rơi cậu nhỉ?”  

Diệp Lân chỉ mỉm cười không nói gì.  

Trần Gia Nhuận lại rung đầu giường: “Diệp Lân! Diệp Lân! Chúng ta chơi game đi! Game trên điện thoại ấy! Đừng đọc sách nữa! Cậu đọc sách chuyên ngành không thấy buồn ngủ à?”  

“Đang mong buồn ngủ đây.”  

“Hả?”  

Địa chỉ của Tiến sĩ Sở cách trường Đại học Q rất xa, gần như phải băng qua cả thành phố Q.  

Hạ Trí bắt xe buýt đến ga tàu điện ngầm, sau đó đổi sang tàu điện ngầm thành phố, vừa ra khỏi tàu, Tiến sĩ Sở đã lái xe đến đón cậu.  

Dọc cả đường đi, Tiến sĩ Sở giới thiệu tình hình của cơ sở nghiên cứu.  

“Ở cơ sở chúng tôi hiện có hơn tám mươi con cá heo, đang thực hiện trên mười dự án nghiên cứu. Chỉ tính riêng năm ngoái, đã có hơn hai mươi con được thả về khu bảo tồn sinh thái biển.”  

“Còn Bĩ Bĩ thì sao? Nó… Khi nào sẽ được quay lại đại dương?” Hạ Trí hỏi.

Sâu trong nội tâm cậu đầy mâu thuẫn, một mặt cậu mong Bĩ Bĩ có thể về với vùng biển rộng lớn không giới hạn. Mặt khác, quay lại đại dương nghĩa là mất đi sự bảo vệ, nó phải tự săn mồi và đối diện với những thử thách khắc nghiệt của biển cả.  

“Phải xem nhóm của chúng đã đủ trưởng thành chưa. Cá heo là loài sống theo bầy đàn, khi gặp mối đe dọa chúng sẽ cùng nhau đối phó.”  

“Vậy còn Bĩ Bĩ thì sao? Minh Ca có kể với cháu, giờ nó đã có một đám đàn em rồi.” Hạ Trí cười, hình dung cảnh Bĩ Bĩ dẫn theo cả bầy cá heo ra đón mình.  

“À… Lúc ban đầu, Bĩ Bĩ và Lạc Lạc liên thủ với nhau, tập hợp được cả chục con cá heo, trong cơ sở của chúng tôi cũng coi như là…”  

“Coi như là một đại ca?”  

“Đúng vậy.” Nói đến đây, Tiến sĩ Sở cũng không nhịn được bật cười.  

Không hiểu sao, nghĩ đến Bĩ Bĩ có thể hùng hổ uy quyền như vậy lại khiến Hạ Trí yên tâm hơn. Nếu nó yếu đuối, hiền lành quá thì ra biển lớn có lẽ không sống nổi.  

“Nhưng lúc nãy cô vừa ngập ngừng một chút, có phải lại có biến cố gì không ạ?”  

“Ừ, cháu biết cá heo rất coi trọng chuyện giao phối chứ?”  

“Cháu biết chúng là loài hưởng thụ, chẳng điều gì làm chúng bận tâm.” Hạ Trí thầm nghĩ, có khi giờ Bĩ Bĩ cũng thành một tên lưu manh không nguyên tắc, cái gì cũng dám thử rồi.

“Cá heo đực lại có hành vi không mấy dễ chịu, nếu một con cá heo cái từ chối ghép đôi, chúng sẽ cô lập nó ra khỏi nhóm, để nó phải chịu đói, qua đó buộc cá heo cái phải khuất phục.”

“Đây là chuyện hèn hạ gì vậy? Chúng có thể làm thế thật à?”  

“Đừng đem chuẩn mực đạo đức của con người áp lên cá heo, chúng… Không có quy chuẩn gì đâu.” Tiến sĩ Sở liếc nhìn Hạ Trí.  

Hạ Trí khẽ ho vài tiếng: “Cô đừng nói với cháu là Bĩ Bĩ cũng làm mấy chuyện xấu xa này nhé?”  

“Không đâu. Bĩ Bĩ trong chuyện này hành xử còn nhân văn hơn chúng ta nghĩ.”  

“Ý cô là gì?”  

“Kẻ làm chuyện xấu là Lạc Lạc. Lạc Lạc và mấy anh em của nó đã bao vây một con cá heo cái trạc tuổi Bĩ Bĩ, khiến nó đói mấy ngày liền. Bĩ Bĩ thấy không thể chịu nổi hành vi của Lạc Lạc nữa cho nên đã phá vòng vây của Lạc Lạc, giải thoát cho con cá heo cái kia.”  

Hạ Trí khựng lại, không ngờ Bĩ Bĩ lại có thái độ lịch thiệp đến thế.  

“Vậy sau đó thì sao? Nó và Lạc Lạc xích mích à?”  

“Đúng vậy, nhưng Lạc Lạc cũng không làm khó dễ, chỉ không cho phép Bĩ Bĩ quay lại nhóm nữa. Giờ Bĩ Bĩ đang rất cô đơn. Nếu Bĩ Bĩ cứ tiếp tục bị nhóm nhỏ do Lạc Lạc dẫn đầu cô lập, sang năm lúc thả về khu bảo vệ… Điều này sẽ rất bất lợi cho Bĩ Bĩ.”  

Cuối cùng Hạ Trí cũng hiểu được nỗi lo của Tiến sĩ Chu, trước đây cậu vẫn nghĩ Bĩ Bĩ và Lạc Lạc là cặp “trẻ trâu” chuyên đi phá phách, gây rối khắp đại dương, không ngờ giữa chúng lại xảy ra mâu thuẫn như thế này.  

“Dù sao cũng may xung đột giữa bọn chúng xảy ra sớm. Nếu đợi đến khi thả vào khu bảo tồn biển rồi mới gây chuyện thì đây sẽ trở thành vấn đề sinh tồn thực sự.”  

Khi đến viện nghiên cứu, Tiến sĩ Sở đã chuẩn bị sẵn thẻ tạm thời cho Hạ Trí, còn chuẩn bị them bộ đồ lặn và bình dưỡng khí, có cả thợ lặn chuyên nghiệp dẫn Hạ Trí xuống nước.  

Hạ Trí có vẻ rất có năng khiếu, khiến thợ lặn Lữ Mân ngạc nhiên.  

“Cậu bơi giỏi đấy nhỉ.”  

“Tôi là thành viên đội bơi của trường.”  

“À, thảo nào!”  

Lữ Mân quy ước với Hạ Trí vài ký hiệu để giao tiếp dưới nước rồi dẫn cậu đến lối vào viện.  

Nơi này có độ sâu và môi trường hoàn toàn khác hồ nuôi trước đó của Bĩ Bĩ, hơn nữa ở đây còn mô phỏng vùng biển cận bờ với các rạn san hô, đàn cá và đủ loại thực vật biển.  

Khu vực này rộng lớn đến nỗi khó mà tìm thấy Bĩ Bĩ ngay lập tức.  

Nhưng Tiến sĩ Sở đã chuẩn bị trước, Lữ Mân bật một đoạn âm thanh mà trước đây Hạ Trí từng ghi lại khi Minh Ca dỗ Bĩ Bĩ ăn.  

“Bĩ Bĩ—— ăn cơm nào!”  

“Bĩ Bĩ —— không được nín thở!”  

“Bĩ Bĩ —— không được nghịch ngợm!”  

Cả nhóm lặn quanh một vòng, nếu là lúc bình thường, Hạ Trí sẽ thấy tất cả những cảnh này đầy mới lạ, tò mò ngắm nhìn khắp nơi.

Nhưng nghĩ đến việc Bĩ Bĩ đang cô đơn, Hạ Trí chỉ muốn mau chóng gặp lại nó để ôm nó một cái.  

Chợt cảm thấy nước xung quanh lay động, Hạ Trí thấy Lữ Mân ra dấu cảnh báo, ý là “cẩn thận.”  

Trước mặt hai người có khoảng năm, sáu con cá heo lao đến với tốc độ cực nhanh, Lữ Mân chưa kịp dẫn Hạ Trí tránh ra thì đã bị chúng bao vây.  

Trong số đó có một con cá heo với thân hình thon đẹp húc vào Lữ Mân, Lữ Mân ra hiệu “dừng lại”.

Nhưng con cá heo nhỏ này chẳng hề bận tâm Lữ Mân có ý gì, liên tục dùng mỏ chạm vào thiết bị phát âm thanh trên người Lữ Mân.  

Không còn cách nào, Lữ Mân đành tắt thiết bị.  

Hạ Trí muốn bơi lên mặt nước nhưng lại bị những con cá heo khác vây quanh, chúng nó vây quanh Hạ Trí, thỉnh thoảng dùng vây lưng chọc vào cậu, lúc lại dùng đuôi lướt sát qua chân hoặc hông.  

Không giống cảm giác làm nũng của Bĩ Bĩ, nhóm cá heo này tạo nên một sự đe dọa khó chịu.  

Con cá heo liên tục đùa giỡn với Lữ Mân dường như rất quen với anh ấy, khi thì húc vào bụng, khi thì dùng mỏ gõ vào kính lặn của Lữ Mân, Lữ Mân không nhúc nhích thả mình trôi nổi, không phản ứng gì với con cá heo đó.  

Giờ thì Hạ Trí mới thực sự cảm nhận được sự bất lực của thợ lặn trước đây khi bị cá heo chặn không cho ngoi lên mặt nước, cậu không ngờ ngày hôm nay mình cũng rơi vào tình cảnh này.

Trong đầu anh như có hàng ngàn con cá voi lao vùn vụt, chỉ muốn biến đám cá heo ngổ ngáo này thành những miếng cá chiên!  

Dựa vào các động tác tay của Lữ Mân, Hạ Trí hiểu rằng con cá heo đực đang đùa giỡn với Lữ Mân chính là Lạc Lạc.  

Có lẽ thấy việc không phản ứng của Lữ Mân chẳng đem lại niềm vui gì, Lạc Lạc quay đầu lại và cùng những tên đàn em của nó chuyển sang trêu chọc Hạ Trí.  

Hạ Trí cũng muốn bắt chước Lữ Mân nằm im bất động, nhưng Lạc Lạc thật quá sự đáng, nó vòng quanh eo cậu hai vòng rồi dùng đầu húc vào lưng Hạ Trí.

Bình dưỡng khí trên lưng xô lệch, khiến Hạ Trí thấy vô cùng bất an.

Hạ Trí giơ tay lên kiểm tra bình dưỡng khí thì Lạc Lạc bất ngờ cắn lấy cổ tay cậu.

Cái cắn này khiến Hạ Trí không dám cử động mạnh, mặc dù Lạc Lạc không có ý định cắn sâu, nhưng cũng chẳng thể chắc được rằng nếu làm nó giận, tên tiểu bá vương này có làm gì quá đáng hay không. 

Lạc Lạc cọ răng vào cổ tay của Hạ Trí một chút rồi buông ra.

Hạ Trí còn tưởng rằng có lẽ Lạc Lạc chỉ dừng lại ở đó, thực tế chứng minh, cậu đã quá ngây thơ rồi.

Lạc Lạc liền dùng vây lưng của nó không ngừng cọ vào Hạ Trí, như thể đang tìm một khe hở hay một lối nào đó để lấn tới. 

Báo động trong đầu Hạ Trí lập tức reo vang, cậu vội bơi lên phía trên một đoạn, nhưng Lạc Lạc cũng hứng thú bơi theo sát, thậm chí còn lật ngửa bụng ra, định lượn xuống phía dưới người Hạ Trí.

Hạ Trí liếc thấy bụng của nó hơi ửng hồng nhạt, đây là dấu hiệu cho thấy nó chuẩn bị làm chuyện không đứng đắn, cho nên cậu không hề chần chừ, lập tức dùng chân đạp mạnh vào bụng nó, bơi vọt lên trên. 

Lạc Lạc ngay lập tức nổi giận, bám sát Hạ Trí và quất mạnh một thứ gì đó ra ngoài, suýt nữa đập vỡ cả kính lặn của Hạ Trí.

Lữ Mân bơi lại gần định bảo vệ Hạ Trí nhưng những con cá heo khác lập tức vây quanh, chặn Lữ Mân lại, tách anh ấy khỏi Hạ Trí.  

Mặc dù đang ở trong nước nhưng Hạ Trí cảm giác người mình đang đổ mồ hôi lạnh.

Lạc Lạc không ngừng khoe mẽ bản thân, lắc lư cơ thể, còn cố gắng chui vào dưới cánh tay của Hạ Trí.

Não Hạ Trí muốn nổ tung, chỉ biết ước gì mình đã đem theo một cái kéo xuống nước!  

Ngay lúc đó, từ xa có một con cá heo khác lao tới với tốc độ kinh người!

Mang theo cơn giận dữ như sục sôi, nó nhằm thẳng vào bụng Lạc Lạc mà lao đến.

Lạc Lạc nhanh chóng lặn ra xa, đồng bọn của nó cũng lập tức thả Lữ Mân, quay về bơi quanh Lạc Lạc, tỏ rõ vẻ sẵn sàng xông vào hỗn chiến. 

Hạ Trí chẳng suy nghĩ gì nhiều, lập tức nắm lấy vây lưng của con cá heo vừa đến, rõ ràng bình dưỡng khí trên người khá nặng, nhưng con cá heo đó vẫn không chút do dự, dẫn Hạ Trí lao đi hơn chục mét.

Đây là Bĩ Bĩ!

Bĩ Bĩ đến rồi!  

Hạ Trí vô cùng vui mừng, không thèm để ý đến Lạc Lạc đang đuổi theo, cậu cúi đầu áp má lên thân Bĩ Bĩ.

Chẳng mấy chốc, Lạc Lạc và đồng bọn đã bơi đến vây quanh Hạ Trí và Bĩ Bĩ.

Chúng xông vào đẩy mạnh Hạ Trí, muốn hất cậu ra khỏi lưng Bĩ Bĩ.

Bĩ Bĩ vô cùng tức giận, quẫy mình rồi dùng đuôi hất bay hai con cá heo kia ra xa.

Ánh mắt của nó dữ dằn, như thể dù có bị tấn công tơi bời cũng nhất quyết không chịu khuất phục. 

Lạc Lạc không muốn bỏ cuộc, nó gọi thêm hai con cá heo nữa bơi đến, người Bĩ Bĩ vốn trơn trượt, Hạ Trí không giữ chắc được nên bị Lạc Lạc đẩy ngã xuống.

Bĩ Bĩ lập tức quay lại, húc đầu vào Lạc Lạc, hai con cá heo lao vào đối đầu với nhau.

Sức mạnh từ cú húc của mõm cá heo đủ để khiến bụng cá mập nứt toác, điều này khiến Hạ Trí vô cùng lo lắng, rất sợ hai con cá heo này đánh nhau đến chết.  

Nhưng Bĩ Bĩ không định phân thắng bại với Lạc Lạc, nó vừa hất văng Lạc Lạc đi đã ngay lập tức quay sang, dùng đuôi quất mạnh, đẩy xa hai con cá heo đang quây lấy Hạ Trí.

Một số con khác nghe tiếng gọi của Lạc Lạc cũng lao tới, nhưng Bĩ Bĩ giận dữ lượn một vòng quanh Hạ Trí, ai đến gần liền xông ra húc ngay, hung hãn đến đáng sợ.  

Những con cá heo khác vốn định cùng nhau tấn công, mà đây lại là chuyện có thể gây ra án mạng, à không, là mạng cá heo đấy chứ!

Lạc Lạc cách đó không xa, đối mặt với Bĩ Bĩ.

Bĩ Bĩ chắn trước mặt Hạ Trí, không cho bất kỳ ai đến gần.  

Hai con cá heo cứ thế giằng co ít nhất cả chục giây, Hạ Trí cũng thấy rõ bầu không khí nồng nặc cảm giác ngươi sống ta chết, những con cá heo xung quanh cũng bơi lòng vòng, trông như sẵn sàng lao vào húc Bĩ Bĩ bất cứ lúc nào.  

Lúc này, Lữ Mân bơi đến, thiết bị trên vai anh ấy đột nhiên phát nhạc.

Là bài “Tôi chỉ quan tâm đ ến bạn” của Đặng Lệ Quân. 

Hạ Trí cảm thấy khung cảnh lúc này kết hợp với giai điệu của bài hát kinh điển kia quá mức hài hước.

Cậu muốn bật cười nhưng tình huống này nào phải lúc để cười!

Cứ giằng co mãi như vậy thì phải làm sao mà kết thúc được đây!

Lạc Lạc vừa nghe thấy bài này, lập tức quay lại bơi về phía Lữ Mân, dùng mõm chạm vào người anh ấy như tìm kiếm gì đó, bỗng nhiên túi ở thắt lưng của Lữ Mân rơi xuống, bên trong là một miếng cá trích, Lạc Lạc ngoạm lấy miếng cá, dẫn đàn em của nó rời đi.  

Hạ Trí ngớ người, thì ra “Tôi chỉ quan tâm đ ến bạn” là tín hiệu cho đợt cho ăn của Lữ Mân?

Lữ Mân giơ tay ra hiệu cho Hạ Trí bơi lên.

Bĩ Bĩ lập tức bơi lại, tựa vào sát người Hạ Trí, Hạ Trí hiểu rằng Bĩ Bĩ muốn cõng mình, nên cậu nằm rạp xuống để bám lên lưng nó.  

Khi đã nổi lên trên mặt nước, Bĩ Bĩ vẫn không đưa Hạ Trí trở lại bờ mà chỉ lặng lẽ cõng cậu, bơi vô định trên mặt nước.

Nó bơi chậm rãi, rõ ràng chỉ muốn được ở bên cạnh Hạ Trí lâu hơn chút nữa.  

“Anh đang đeo cả bình dưỡng khí, nặng lắm đấy.” Hạ Trí vỗ nhẹ lên đầu Bĩ Bĩ.  

Bĩ Bĩ khẽ vẫy đuôi, ý là không nặng chút nào.  

Hạ Trí thở dài, nghĩ bụng cứ tưởng Bĩ Bĩ tìm được Lạc Lạc, hai đứa sẽ vui vẻ làm bạn đồng hành, cùng nhau tung hoành thiên hạ, ai ngờ… 

“Đúng là vì anh em sẵn sàng vào sinh ra tử, vậy mà vì một cô gái lại đâm anh em hai nhát.”  

Nói rồi, Hạ Trí tựa trán mình vào đỉnh đầu Bĩ Bĩ.  

Bĩ Bĩ phát ra một tiếng “Ao…” nhẹ nhàng.

Chẳng còn chút háo hức, vui sướng như trước kia, nghe thật đáng thương và đầy tủi hờn.  

Hạ Trí vuốt v e đầu nó, rồi nhẹ nhàng chạm vào hai bên của nó.  

“Bĩ Bĩ, lỗi là của anh. Lẽ ra ngay khi đến thành phố Q, anh phải đến thăm em mới phải.”  

“Ao…”

Cuộc giằng co với Lạc Lạc và những con cá heo khác trước đó đã khiến Hạ Trí kiệt sức.

Thiếu nhiệt lượng, cậu dần cảm thấy lạnh run.  

Cậu khẽ rùng mình, đưa tay xoa nhẹ hai cánh tay, Bĩ Bĩ cảm nhận được điều đó cho nên nhanh chóng bơi trở lại lối vào viện nghiên cứu dưới nước.  

Hạ Trí ngồi xuống bậc thang, tháo bình dưỡng khí ra.  

Lữ Mân đưa cho cậu một chiếc chăn để giữ ấm và một ly nước nóng.

Hạ Trí ngồi trên bậc thang, dùng lòng bàn chân chạm vào đầu của Bĩ Bĩ.  

Bĩ Bĩ phấn khích, rúc đầu vào lòng bàn chân cậu, xoay tròn mấy vòng, vui vẻ không tả xiết.  

Đột nhiên, Lữ Mân từ lối vào gọi lớn: “Hạ Trí, cậu phải về rồi. Thời gian thăm đã hết.”  

Bĩ Bĩ như thể hiểu lời của Lữ Mân, phát ra một tiếng “Aooo—” thật dài, mãnh liệt thể hiện mình không muốn chia xa Hạ Trí.  

Hạ Trí ước gì mình cũng có thể hóa thành một con cá heo, để được ở cạnh Bĩ Bĩ mãi mãi.

Nhưng đây là viện nghiên cứu, cậu vốn không phải nhân viên ở đây, việc cậu được vào đã là nhờ Tiến sĩ Sở cho đi cổng sau rồi.

Nếu không phải vì Bĩ Bĩ đang gặp vấn đề với Lạc Lạc, có lẽ cả đời này Hạ Trí cũng không có cơ hội gặp lại nó nữa.  

Hạ Trí cúi đầu nói với Bĩ Bĩ: “Bĩ Bĩ, anh phải đi rồi. Anh sẽ nói chuyện với Tiến sĩ Sở, xem liệu tuần sau anh có thể đến thăm em nữa không, được chứ?”  

Bĩ Bĩ lắc đầu, nó không vui.

Nó hiểu rõ, trong nơi xa lạ này, nếu Hạ Trí rời đi, thì khả năng lần sau cậu trở lại rất nhỏ.  

Lúc này, Tiến sĩ Sở tiến lại gần lối vào viện nghiên cứu, nói với Bĩ Bĩ: “Bĩ Bĩ, tôi hứa với cậu, lúc này tuần sau Hạ Trí sẽ lại đến gặp cậu, được không?”  

Nhưng Bĩ Bĩ vẫn lắc đầu, khẽ há miệng cắn vào ngón chân Hạ Trí đang chạm xuống mặt nước, nó cắn rất nhẹ, sợ làm đau cậu nhưng cũng không nỡ để cậu rời đi.  

Hạ Trí cảm thấy lòng mình mềm nhũn.  

“Tiến sĩ Sở, cho cháu chút thời gian, cháu muốn tạm biệt Bĩ Bĩ.”  

Hạ Trí bám vào bậc thang, từ từ lặn xuống nước, một tay nắm thang, tiến sát về phía Bĩ Bĩ.  

Bĩ Bĩ nhẹ nhàng dùng mõm chạm vào môi Hạ Trí, thận trọng như sợ làm cậu đau, nhưng cũng đầy niềm vui và sự lưu luyến, không muốn rời xa.  

Từ xa, Hạ Trí thoáng thấy một con cá heo khác đang quan sát bọn họ.

Khi cậu nhìn về phía nó, con cá heo ấy lập tức quay đầu bỏ trốn, lẩn đi như một đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu.  

Mỗi lần Hạ Trí nhô đầu lên để hít thở, Bĩ Bĩ lại kéo cánh tay còn lại của cậu, khiến Hạ Trí phải lặn xuống nước, trao thêm một nụ hôn từ biệt với Bĩ Bĩ.

Mấy lần liên tiếp, Bĩ Bĩ đều nhất quyết không cho Hạ Trí rời đi. 

“Tiếp tục thế này thì Hạ Trí chắc chẳng bao giờ về nổi mất!” Lữ Mân ngán ngẩm nói. 

Bác sĩ Sở suy nghĩ một chút, dường như đã hiểu ra vấn đề. 

“Bĩ Bĩ đã xa Hạ Trí suốt hơn một trăm tám mươi ngày, nên giờ nó muốn hôn Hạ Trí đủ một trăm tám mươi lần để bù lại quãng thời gian đó.” 

Lữ Mân nghe vậy thì ngẩn người.

“Thế thì nó phải hôn đến bao giờ mới xong được đây chứ!” 

Khi Hạ Trí rời khỏi viện nghiên cứu thì đã gần bảy giờ tối.

Tiến sĩ Sở lại lái xe đưa cậu ra ga tàu điện ngầm. 

“Tuần sau cháu có thể đến thăm Bĩ Bĩ nữa không ạ?”

Tiến sĩ Sở mỉm cười: “Đã hứa với Bĩ Bĩ rồi, nếu cháu không đến, tôi đành phải lái xe đến Đại học Q để đón cháu thôi. Nếu cháu thất hứa với Bĩ Bĩ, về sau nó sẽ chẳng bao giờ tin tưởng viện nghiên cứu chúng tôi nữa đâu.” 

Hạ Trí xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Tiến sĩ Sở rồi bước vào ga tàu điện ngầm.

Cậu đứng vịn vào thanh treo trong toa tàu, vì là cuối tuần nên đám đông chen chúc nhau, nhưng dáng người cao ráo của Hạ Trí vẫn rất nổi bật giữa đám đông. 

Mấy cô gái trẻ đứng gần đó nhìn Hạ Trí, không nhịn được thì thầm bàn tán. 

“Anh trai kia là người mẫu à? Đẹp trai quá!” 

“Bả vai rộng! Chân cũng rất dài!” 

Hạ Trí không nghe thấy mấy lời bọn họ đang bàn tán, trong đầu cậu chỉ quanh quẩn hình ảnh Bĩ Bĩ bám riết cậu khi cậu rời đi, không nỡ rời xa cậu.

Cậu băn khoăn không biết phải làm sao để Bĩ Bĩ và Lạc Lạc có thể hòa thuận trở lại.

Mấy thằng nhóc con này, bên ngoài nguy hiểm thế nào chúng có biết không, không đoàn kết thì làm sao sống sót đây!

Mải suy nghĩ, Hạ Trí suýt nữa thì đi quá trạm chuyển tuyến.

Khi cậu vội vàng xuống tàu, những cô gái khi nãy nhìn thấy dòng chữ “Đại học Q” in trên áo khoác của Hạ Trí. 

“Hóa ra là sinh viên Đại học Q! Nhìn khí chất đâu giống chút nào!” 

“Vậy cậu nghĩ sinh viên Đại học Q có khí chất thế nào?” 

“Thì chỉ có hai loại, hoặc là mọt sách nhàm chán, hoặc là dân kỹ thuật kiêu ngạo!” 

Bước lên tuyến tàu tiếp theo, Hạ Trí bắt đầu lướt xem các bài nghiên cứu về tập tính xã hội của cá heo.

Một tin nhắn WeChat đột ngột nhảy ra, là của Diệp Lân. 

Diệp Lân: Trễ rồi rồi đấy, đừng bảo là em bị con của em ăn mất rồi nhé? 

Hạ Trí bật cười, không biết rằng lúc cúi đầu nhắn tin với vẻ dịu dàng, cậu đã khiến vài cô gái xung quanh ngắm nhìn không rời mắt. 

Hạ Trí: Con của em đang bị cô lập rồi. Anh là ba nó mà không tính ra mặt giúp nó à? 

Diệp Lân: Sao tự nhiên lại kéo anh vào thế? 

Hạ Trí: Con của em chẳng phải cũng là con của anh sao? 

Diệp Lân: Em nói cũng có lý, anh phải tích cực đứng ra giúp nó thôi. 

Khi vừa bước ra khỏi ga tàu, Hạ Trí còn phải bắt thêm một chuyến xe buýt mới có thể về đến trường, ai ngờ cậu nghe thấy có người gọi tên mình. 

“Hạ Trí, lên xe nào.” 

Quay đầu lại, Hạ Trí thấy chiếc SUV đậu bên đường, cửa sổ xe vừa hạ xuống, hóa ra là Diệp Lân ngồi trong xe. 

“Hả… Anh lấy xe rồi đấy à?” 

“Ừ, đúng rồi.” Diệp Lân cười khẽ, “Em muốn ngồi bên cạnh anh hay ngồi phía sau?” 

Hạ Trí đút tay vào túi, đứng yên không mở cửa.

“Em cảm thấy hình như ngồi cạnh anh hay ngồi phía sau đều chẳng có gì tốt đẹp.” 

Diệp Lân chớp mắt, “Thế này nhé… Ngồi bên cạnh sẽ tiện cho chúng ta ‘giao lưu’ hơn đấy.” 

Hạ Trí hừ một tiếng, “Vậy còn ngồi phía sau thì sao?” 

“Ngồi phía sau sẽ có không gian rộng rãi hơn, để chúng ta ‘giao lưu sâu sắc’ hơn.” 

“Xem ra lên xe này là không ổn rồi.” 

Hạ Trí phớt lờ lời mời của Diệp Lân, tiếp tục đi về phía trước. 

Diệp Lân không hề thúc giục cậu, chỉ mỉm cười, điều khiển xe chậm rãi di chuyển từng chút một, đến mức mấy chiếc xe phía sau không nhịn nổi nữa, liên tục bấm còi inh ỏi như muốn thúc giục anh.  

“Cục cưng à, em còn không chịu lên xe sao? Em nhìn xem mọi người đều sốt ruột không đợi nổi rồi kìa.”  

Diệp Lân thoải mái chống tay lên cửa xe, nụ cười nhẹ nhàng đầy phong độ, gương mặt lịch lãm, nho nhã, nhưng lời nói lại mang theo chút cợt nhả đầy bất cần.  

Anh cũng chẳng ngại ngần việc có thể bị thầy cô hay các bạn học, những người luôn tin tưởng và ngưỡng mộ hình ảnh hoàn hảo của mình nhìn thấy! 

Hạ Trí giữ vẻ mặt lạnh lùng, mặc kệ anh, chẳng buồn đáp lời.

Tiếng còi xe từ phía sau tiếp tục vang lên không ngớt, Hạ Trí nghĩ bụng, người này đúng là chẳng có chút ý thức cộng đồng gì cả! Không thể lái xe đi ngay cho xong sao?  

“Cục cưng ơi, lên xe đi nào, chúng ta cùng bàn xem phải giải quyết chuyện của con trai mình thế nào, được không?”  

Diệp Lân càng nói càng quá trớn, khiến những người lái xe phía sau cũng ngưng bấm còi, thay vào đó là vẻ tò mò, thích thú, như thể sắp được xem một màn kịch vui.  

“Anh thử nói nhảm nữa xem, có tin em lôi anh ra khỏi xe rồi tẩn cho một trận không hả?”  

Hạ Trí lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.  

Diệp Lân vẫn không buông tha: “Anh biết con trai mình bị bắt nạt nên em bực bội, nhưng anh cũng đâu thể nhảy xuống mà xử mấy tên nhóc đó, đúng không? Chúng ta cần phải giải quyết chuyện này một cách lý trí!”  

Lý trí cái con khỉ!  

Hạ Trí nhìn thấy bên cạnh có một trung tâm thương mại, chẳng muốn đôi co với Diệp Lân thêm nữa, trực tiếp quay người bước thẳng vào trong.  

Mấy tài xế phía sau nhìn theo, mặt ai nấy đều đầy vẻ khoái chí trước màn diễn biến không ngờ vừa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.