Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 62: Chỉ cúi đầu vì em




Ý của Hà Kính Phong rất rõ ràng: Hạ Trí không được thua Thẩm Dao.

“Yên tâm đi. Đội hình bơi tự do của Đại học Q chúng tôi cực kỳ mạnh. Chặng trước tôi là Diệp Lân cơ mà.”

“Đi đi đi, cút đi khởi động! Đừng có lượn lờ khoe khoang trước mặt ông đây nữa!”

Hạ Trí vỗ vai Hà Kính Phong một cái rồi quay trở lại phòng thay đồ.

Vừa bước vào, cậu trùng hợp đụng phải Thẩm Dao vừa thay đồ xong.

Lần này, Thẩm Dao không né tránh ánh mắt của cậu nữa, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng vào Hạ Trí.

“Để tôi xem thử xem, sau ba năm không thi đấu, cậu còn giữ lại được bao nhiêu.”

Thẩm Dao bước ra khỏi phòng thay đồ, sự kiêu ngạo của cậu ta là kết quả của sự chăm chỉ.

Bởi vì trong ba năm qua đã bỏ ra rất nhiều công sức mới đạt đến trình độ hôm nay, Thẩm Dao không thể không nghi ngờ người đã không xuất hiện trong các trận đấu suốt ba năm trời như Hạ Trí.

Nói cho cùng, sự hoài nghi ấy cũng bắt nguồn từ sự kỳ vọng mà Thẩm Dao dành cho Hạ Trí.

“Được thôi. Chặng cuối sẽ quyết phân thắng bại.”

Hạ Trí gật đầu, sau đó đi vào sâu hơn trong phòng thay đồ.

Cậu thấy Diệp Lân đang thay quần áo, cả hai đứng quay lưng lại với nhau, cùng sửa soạn tủ đồ sắt.

“Hạ Trí, đây là lần đầu tiên anh không cần dựa vào tưởng tượng vẫn có thể dồn hết sức mình để bơi về phía em.”

Diệp Lân không quay lại, giọng nói trầm hơn so với trước kia.

Hạ Trí bất giác nghĩ, có lẽ những việc mà Diệp Lân đã làm tối qua đều xuất phát từ sự bất an trong lòng anh, muốn dùng cách gần như bản năng này để xác nhận mối liên kết giữa hai người.

“Vậy anh nhất định phải bơi nhanh nhất. Đừng để em đợi sốt ruột.”

“Ừm.”

Diệp Lân vừa mới quay người thì đã chạm ngay ánh mắt của Hạ Trí.

Hạ Trí tiến lại gần anh, khẽ nhắm mắt, ánh mắt tràn đầy nét thanh xuân khiến tim người đối diện đập loạn nhịp, môi cậu áp lên môi Diệp Lân, tinh nghịch cắn nhẹ môi dưới của anh, đầu lưỡi khẽ luồn vào một chút rồi nhanh chóng rút lại, trước khi Diệp Lân kịp phản ứng lại, Hạ Trí đã dứt ra, cậu búng cái mũ bơi một cái, tạo nên âm thanh “bốp” vang lên trong lòng Diệp Lân.

“Nếu anh dư thừa tinh lực thì dồn hết mà thể hiện trong làn nước cho em!”

Nhìn bóng lưng Hạ Trí rời đi, trong lòng Diệp Lân dấy lên một sự kích động mãnh liệt không tài nào kiềm chế nổi.

Đội bơi tiếp sức 4×100 mét của Đại học Q đã sẵn sàng, người bơi đầu tiên là Lâm Tiểu Thiên.

Vai trò của người xuất phát đầu tiên có ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với việc nâng cao sĩ khí cho toàn đội trong cả trận tiếp sức.

“Diệp Lân có chuyện gì à? Sao lại được xếp vào lượt thứ ba vậy?”

“Đúng vậy, thông thường lượt đầu tiên để giữ vững tinh thần, lượt cuối để dứt điểm trận đấu, thế mà Diệp Lân không nằm trong hai lượt đó? Rốt cuộc huấn luyện viên Bạch của Đại học Q đang nghĩ gì?”

“Mặc dù đây là một trận đấu tập, muốn tạo cơ hội cho các tân binh, nhưng cũng cần thể diện chứ!”

Vài thành viên từ các đội khác bàn tán không ngớt.

“Hạ Trí đó giỏi đến mức này sao? Cậu ấy thật sự được ưu tiên hơn cả Diệp Lân?” Tiêu Bân không kiềm được mà hỏi Nhậm Phi đang đứng bên cạnh.

Nhậm Phi đã đồng hành với đội bơi của Đại học Q nhiều năm giờ đây híp mắt lại, không biết đang suy tư chuyện gì, cuối cùng ánh mắt ông ta nhìn về phía Hạ Trí và Diệp Lân đang nói chuyện với nhau.

Ngón tay Diệp Lân cố tình gõ lên chiếc mũ bơi của Hạ Trí như thể đang muốn gợi lại cảm giác từ nụ hôn bất ngờ mà anh vừa nhận trong phòng thay đồ.

Hạ Trí khó chịu đập tay Diệp Lân ra, nhưng Diệp Lân lại cười, tiếp tục đưa tay định nghịch chiếc mũ bơi của Hạ Trí, Hạ Trí thẳng tay giật luôn mũ bơi của Diệp Lân.

Diệp Lân cũng chẳng giận, chỉ nói một câu: “Trả lại cho anh đi.”

“Còn muốn chơi nữa không?” Hạ Trí hơi nhướng mày.

“Tôi về chơi tiếp.” Diệp Lân cười ranh mãnh.

“Về mà chơi với trứng đi!”

Hạ Trí ném chiếc mũ bơi lại cho Diệp Lân.

Trong lòng Hạ Trí biết mình đang hồi hộp, đây là lần đầu tiên… Lần đầu tiên cậu được cùng Diệp Lân hoàn thành một trận đấu.

Dù chỉ là một trận đấu tập, nhưng với Hạ Trí, điều này rất quan trọng.

“Anh thấy hồi hộp đúng không?” Hạ Trí nghiêng đầu hỏi Diệp Lân.

“Đúng vậy.” Diệp Lân đáp, giọng điềm tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

“Trước khi thi đấu anh chưa bao giờ hồi hộp mà.”

“Đó là vì trước đây anh chưa có em bên cạnh.” Diệp Lân quay sang, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của Hạ Trí. “Lúc đầu anh còn thấy khó chịu khi bản thân căng thẳng như vậy, một người dày dặn kinh nghiệm như anh mà lại hồi hộp đến thế, nhưng nhìn dáng vẻ của em kìa, giả vờ bình tĩnh à?”

Cách Diệp Lân thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ làm Hạ Trí bỗng thấy vui, có chút ấm áp len lỏi trong lòng. Diệp Lân trêu chọc cậu cũng chỉ để làm vơi đi phần nào căng thẳng.

“Anh và em cùng nỗ lực, đánh đâu thắng đó.” Hạ Trí đáp với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định.

Diệp Lân nghe vậy thì ngẩn ra một chút, bỗng cảm thấy trận đấu này không chỉ là một cuộc thi nữa, mà còn là cơ hội để chứng minh cho cả hai rằng đối phương là người thuộc về mình.

Các vận động viên vào vị trí, tiếng nói cười bỗng chốc lắng xuống, không gian yên tĩnh trước giây phút quan trọng.

Tiếng còi “tút——” vừa vang lên, vận động viên lượt đầu tiên lập tức lao xuống nước, mặt nước bắn tung lên, nhịp đập hối hả của từng nhịp bơi khiến mọi người hồi hộp theo dõi.

Lâm Tiểu Thiên vốn chẳng hề lo lắng trong các cuộc thi cá nhân, lần này lại xảy ra sơ suất khi xuất phát trễ nửa giây!

Anh ta liều mạng đuổi theo, cũng may bơi tự do là sở trường của Lâm Tiểu Thiên, hoàn thành trăm mét ở vị trí thứ ba, chỉ chậm hơn tân binh của Đại học Giao Thông nửa giây.

Tiếp đến là lượt của Cảnh Lạc.

Thực lòng mà nói, Hạ Trí không hiểu tại sao lại chọn Cảnh Lạc cho bốn lần bơi một trăm mét, bởi vì Cảnh Lạc vốn mạnh về cự ly trung và dài chứ không phải cự ly ngắn.

Quả nhiên, khi Cảnh Lạc quay về, đội bơi Đại học Q từ hạng ba tụt xuống hạng tư.

“Không sao, chúng ta sẽ lấy lại thế trận.” Diệp Lân bước lên bục, giọng bình tĩnh và quả quyết.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Hạ Trí không phải là cảm giác lo lắng mà là sự háo hức.

Thực ra, càng tụt lại phía sau, sự phối hợp của cậu với Diệp Lân để rượt đuổi mới càng có ý nghĩa!

Nhìn bóng lưng Diệp Lân trên bục xuất phát, đường nét cơ bắp rắn chắc và cân đối, Hạ Trí thấy rõ từng chuyển động chuẩn bị của anh.

Cậu đã từng xem vô số lần Diệp Lân tranh giải, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Trí được quan sát kỹ bóng lưng Diệp Lân.

Khi anh lên bục xuất phát, bả vai, cánh tay và eo lưng phát lực thế nào, sau đó lưu loát mở ra ra sao, từng động tác đều được Hạ Trí ghi nhớ rõ ràng như từng khung hình chi tiết.

Tinh thần Hạ Trí đạt đến trạng thái tập trung cao độ chưa từng có.

Cậu đang chờ Diệp Lân dốc hết sức quay trở lại bên cạnh mình.

“Sự chênh lệch này chỉ sợ mình Diệp Lân không thể cứu vãn được.”

Nhậm Phi nhìn Diệp Lân nhảy xuống nước, cau mày nói.

Lúc này Hạ Trí đã đứng sẵn trên bục xuất phát.

“Dù Diệp Lân có giỏi đến đâu, khoảng cách này cũng khó mà thu hẹp nổi.” Tiêu Bân thừa nhận, dù việc xem Diệp Lân bơi luôn là một điều mãn nhãn, nhưng dù xuất sắc đến đâu, con người cũng không thể vượt qua giới hạn của mình.

Huấn luyện viên Chu của Đại học Nam Thành chỉ khẽ lắc đầu: “Một mình Diệp Lân thì không thể, nhưng cộng thêm Hạ Trí… Kết quả như thế nào còn chưa thể chắc chắn.”

“Ồ?” Nhậm Phi tỏ vẻ vô cùng hứng thú.

“Nếu Hạ Trí đã được xếp bơi ở chặng cuối, ngay cả huấn luyện viên Chu của Nam Thành cũng khen ngợi cậu ấy, chúng ta cứ chờ xem cậu ấy thực sự có khả năng gì.” Tiêu Bân nói với giọng lạnh nhạt.

Cậu ta không thể phủ nhận mình có chút ghen tị với chàng trai tên Hạ Trí này.

Sau khi Diệp Lân quay lại đội bơi với trạng thái tốt nhất, rõ ràng rất thân thiết với cậu, thậm chí còn đích thân dẫn cậu vào đội, nếu không nhờ lời giới thiệu của Diệp Lân, Tiêu Bân không tin rằng Hạ Trí có thể được xếp vào vị trí quan trọng trong đội tiếp sức như vậy.

Tiêu Bân rất muốn phỏng vấn Thẩm Dao, nhưng lần nào cậu ta cũng luôn dõi theo từng động thái của Hạ Trí, không ít lần khi Hạ Trí khởi động, căng cơ hay làm quen với nước, Tiêu Bân đều nhận thấy Thẩm Dao chăm chú nhìn về phía Hạ Trí.

Đáng giận hơn là, ngày đó Hà Kính Phong nói muốn “chia tay” với cậu ta, còn cảnh cáo thêm rằng sau này có thích dính vào Diệp Lân hay Thẩm Dao cũng được, nhưng đừng có mà động đến Hạ Trí.

Là ý gì đây? Hạ Trí có gì đặc biệt đến nỗi cậu ta phải thấy hấp dẫn sao?

Tiêu Bân tức giận đến mức cầm máy ảnh định ném vào Hà Kính Phong, nhưng Hà Kính Phong chỉ đơn giản gạt tay cậu ta ra, máy ảnh rơi xuống vỡ tan tành, đúng lúc ấy bảo vệ đi tuần ngang qua, Tiêu Bân lập tức la lên cầu cứu.

Hà Kính Phong không hề coi cậu ta ra gì, nhưng lần này Tiêu Bân sẽ bắt anh ta trả giá thật lớn.

Nhưng Tiêu Bân lại không ngờ Hà Kính Phong vẫn giữ bình tĩnh, đút tay vào túi nói một câu: “Người có khả năng đánh bại Diệp Lân nhất chính là Hạ Trí. Nếu cậu tìm cậu ấy gây rắc rối, đừng trách tôi thật sự động tay động chân với cậu.”

Hạ Trí có thể thắng được Diệp Lân sao?

Đừng đùa, Diệp Lân khi bơi hết công suất… Không ai thắng được anh!

Tiêu Bân giơ máy ảnh lên, nhìn Diệp Lân trong làn nước bơi như thể được thần trợ giúp, chỉ trong năm mươi mét đầu, anh đã từ vị trí thứ tư vươn lên đứng thứ ba.

Khác với cuộc thi cá nhân một trăm mét, lần này Diệp Lân phải đuổi theo khoảng cách trước mặt, nên vừa vào nước đã bắt đầu liều mạng.

Bọt nước tung lên, cả hồ bơi như bị khuấy động, đường bơi của Diệp Lân nổi bật hơn hẳn, lực đẩy mạnh mẽ từ cơ thể mang đến sự nam tính bùng nổ, mỗi cú sải tay như thể anh đang đuổi theo thứ gì đó còn quý giá hơn cả mạng sống của mình.

Tâm trí anh tập trung tuyệt đối, cánh tay đau nhức, ngực tức khó thở, sức ép khi chạy nước rút lên cơ thể càng thêm dữ dội, nhưng chưa bao giờ Diệp Lân cảm thấy tỉnh táo như lúc này.

Hạ Trí đang chờ ngay trước mắt anh, anh muốn tiến lại gần cậu, bắt lấy cậu, trao cho cậu khoảnh khắc vinh quang tột đỉnh!

Dù là đồng đội hay đối thủ, tất cả đều bị sự mãnh liệt của Diệp Lân làm cho choáng ngợp.

Cả hồ bơi trở thành lãnh địa của riêng anh, nơi anh bơi với sự kiêu ngạo và quyết đoán vô bờ bến.

Anh tỏa sáng hơn cả trong cuộc đua cá nhân một trăm mét, dường như có một nguồn sức mạnh bí ẩn khiến anh trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết, Diệp Lân không còn là một cá thể đơn độc trôi nổi nữa, anh có một nền tảng vững chắc, gắn kết với làn nước, thúc đẩy anh tạo nên những khoảnh khắc kỳ diệu không ai ngờ tới.

Ở những mét cuối cùng, Diệp Lân thậm chí không còn lấy hơi nữa, sự quyết tâm liều mạng lao về phía trước của anh khiến đồng đội cay khóe mắt, máu trong tim như sục sôi.

Thân hình Hạ Trí căng lên, cậu đã sẵn sàng cho khoảnh khắc chạm tay Diệp Lân.

Lần đầu tiên, Hạ Trí cảm thấy Diệp Lân đã rời xa cậu rất lâu rồi.

Cậu nhớ anh, khát khao anh, mỗi lần Diệp Lân tiến đến gần, cậu cảm nhận được nguồn sức mạnh mãnh liệt tràn vào lòng mình, tích tụ dần đến mức như sắp bùng nổ, cậu muốn giải phóng mọi rào cản, hòa vào và ôm lấy Diệp Lân.

Cậu cảm nhận rõ ràng sự quyết liệt của Diệp Lân, cậu muốn trao cả tốc độ lẫn tương lai của mình cho Diệp Lân, đó không chỉ là sự tin tưởng, mà còn là sự khát khao được len vào tận sâu trong trái tim anh, đến nơi mà ngay cả bản thân Hạ Trí cũng chưa bao giờ chạm tới.

Hà Kính Phong cũng ngây ngẩn, anh ta đứng bật dậy, “Chết tiệt… Mạnh thật…”

Nhậm Phi đứng bên cạnh hồ bơi, cầm đồng hồ bấm giờ ghi lại từng đoạn bơi của Diệp Lân, ngay khi ông ta bấm đồng hồ, thời gian hiện ra khiến ông ta phải ngẩn ra.

“Nhanh… Nhanh vậy sao…”

Khoảnh khắc Diệp Lân chạm tay vào thành hồ bơi, anh dốc hết sức mình trồi dậy khỏi mặt nước, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng Hạ Trí đang lao vút qua.

Tuyệt mỹ, một độ cong mà khi đứng trên bờ không thể nào thấy được.

Như một cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách.

Ngay khi Hạ Trí chạm vào làn nước, cậu lập tức dốc hết sức mình, tiến thẳng về phía trước.

Cùng lúc đó, Thẩm Dao từ Đại học Nam Thành cũng nhập cuộc.

Phải biết cơ hội thi đấu cân tài cân sức này là do Diệp Lân đã dùng toàn bộ sức mạnh tranh giành cho cậu.

Diệp Lân thở d ốc, leo lên khỏi bể, bởi vì đã cố gắng đến giới hạn nên anh gần như không thể đứng vững.

Ngay khi chưa hoàn thành được năm mươi mét đầu tiên, Hạ Trí và Thẩm Dao đã bỏ xa những vận động viên khác.

Từng sải tay, từng lần thay đổi nhịp thở của Hạ Trí không chỉ đạt chuẩn, mà còn mang đến cảm giác hài hòa đến mức mê hoặc.

Đội bơi Đại học Giao Thông và Đại học Kỹ Thuật đều sững người trước màn trình diễn ấy, đến mức các huấn luyện viên của hai đội cũng theo bản năng di chuyển dọc hồ bơi, cố gắng quan sát tường tận từng động tác của Hạ Trí.

Từng lần rẽ nước tạo nên những khoảng cách đáng nể khiến Nhậm Phi không khỏi trầm trồ, Nhậm Phi dung sức lôi Tiêu Bân một cái: “Chụp lại đi! Chụp hết lại cái tên Hạ Trí đó!”

Tiêu Bân cũng ngỡ ngàng, ngay khi Hạ Trí vừa vào nước, cậu ta lập tức cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ khác thường, như một mũi tên đâm thẳng lên trời, phóng khoáng và táo bạo, mỗi lần rẽ nước như thể đang phá vỡ mọi giới hạn.

Hà Kính Phong ngồi bất động, sau đó đột ngột đập mạnh vào ghế.

Nếu không phải vì Tiêu Bân, có lẽ giờ này anh ta đã có cơ hội đối đầu với Hạ Trí rồi!

Thẩm Dao bám sát lấy Hạ Trí, từng sải bơi của hai người trở thành tâm điểm của toàn nhà thi đấu.

“Đây mới là thi đấu chứ!” Nhậm Phi phấn khích đến mức không giấu nổi niềm vui và sự ngưỡng mộ, liên tục bám theo hai vận động viên đầy tài năng ấy.

Hạ Trí xoay người chuyển hướng với một động tác mượt mà và dứt khoát, nhưng tất cả xảy ra quá nhanh, cậu đã phóng đi ngay lập tức.

Chỉ riêng động tác xoay người đó cũng đã khiến Nhậm Phi tin chắc rằng người từng dạy Hạ Trí không phải là huấn luyện viên bình thường ở hồ bơi.

Đây là một kỹ năng xoay người hoàn mỹ đã được rèn luyện hàng ngàn, hàng vạn lần từ lúc bắt đầu học bơi, giúp cậu thực hiện sự chuyển đổi giữa hai hướng một cách trọn vẹn và nhịp nhàng.

Diệp Lân đứng nhìn Hạ Trí, chưa bao giờ anh lại cảm thấy tiếc nuối vì thời gian trôi qua như lúc này, nếu như trước đây anh nhận ra sự tồn tại của Hạ Trí sớm hơn… Thì anh đã có thể dõi theo, chiêm ngưỡng cậu, không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc trưởng thành nào của cậu.

Anh tưởng tượng hình ảnh Hạ Trí khi còn trẻ, có lẽ cũng đã nhìn theo mình với ánh mắt cháy bỏng, giống như bây giờ anh chỉ nhìn thấy Hạ Trí giữa làn nước, lòng đầy ngưỡng mộ và khao khát.

Sau cú xoay người, Hạ Trí đã hơi vượt lên trước Thẩm Dao.

Đội bơi của Đại học Q reo hò sôi nổi, Trần Gia Nhuận là người đầu tiên hét vang: “Hạ Trí! Hạ Trí! Hạ Trí! Tiến lên nào!”

Những người khác cũng đồng thanh cổ vũ, mặc kệ việc huấn luyện viên nhắc nhở giữ kỷ luật, những cú quạt nước mạnh mẽ của Hạ Trí khiến mọi người không thể giữ nổi bình tĩnh.

Tiêu Bân giơ máy quay, tự nhủ, không thể nào, cậu không thể nào duy trì tốc độ như vậy mãi được!

“Với tốc độ này, cậu ta chắc chắn sẽ kiệt sức và không thể vượt qua Thẩm Dao trong pha nước rút cuối cùng!”

Tiêu Bân trấn an bản thân bằng kinh nghiệm tích lũy từ nhiều trận đấu, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được mà dõi theo từng cử động của Hạ Trí.

Trong lòng cậu ta có một linh cảm mãnh liệt, chàng trai âm thầm này sẽ vượt qua mọi trở ngại để giành chiến thắng!

Khoảnh khắc cuối cùng đã đến, Hạ Trí bơi như thể không còn màng đến bản thân, tốc độ bỗng chốc vọt lên một bậc khiến mọi người sửng sốt.

Ngực cậu như muốn nổ tung, nhưng Hạ Trí không hề chậm lại, cậu không quan tâm đ ến Thẩm Dao, không bận tâm đ ến bất kỳ ai khác, cậu chỉ biết điểm xuất phát này là thành quả mà Diệp Lân đã dốc sức giành lấy cho mình.

Dù chỉ 0,0001 giây, cậu cũng quyết không lãng phí!

Trong nước như thể bùng cháy, từng đợt sóng dữ dội tung cao khi Hạ Trí chạm vạch đích, cả Đại học Q lập tức vỡ òa trong sự phấn khích cuồng nhiệt.

“Quá đỉnh rồi…” 

Các tuyển thủ của đội khác đều ngỡ ngàng đứng nhìn.

Không ai ngờ một nhân vật xuất sắc như vậy lại chỉ xuất hiện vào vòng tiếp sức của Đại học Q.

Hạ Trí vừa ngoi lên khỏi mặt nước, ngực căng tức như muốn nổ tung, cậu cố gắng điều chỉnh nhịp thở, chẳng hề nghe thấy những tiếng reo hò đang chấn động cả nhà thi đấu.

Mỗi lần lao vào và ngoi lên khỏi nước, cậu đều tìm kiếm sự hiện diện của Diệp Lân.

Cuối cùng, cậu đã thấy Diệp Lân quỳ một chân trên bục xuất phát, cúi xuống nhìn mình.

Đôi mắt ấy, ngoài Hạ Trí ra cũng chỉ có Hạ Trí.

Đôi mắt nồng nhiệt, điên cuồng ấy, khiến Hạ Trí muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng chẳng thể thốt nên lời.

“Chụp lại ngay! Đây mới là khoảnh khắc mà tôi muốn!”

Nhậm Phi không chút do dự giật máy ảnh từ tay Tiêu Bân vẫn còn sững sờ, chụp lại khoảnh khắc khi ánh mắt của Hạ Trí và Diệp Lân chạm vào nhau.

Rời khỏi hồ bơi, Hạ Trí quay lại phòng thay đồ, trong tai vẫn còn tiếng ù ù, đôi chân như rã rời, run lên không kiểm soát nổi.

“Hạ Trí, cậu không sao chứ?” La Miện lo lắng hỏi.

Hạ Trí chỉ vẫy tay ra hiệu, không thể nói thành lời, ý là ông đây không sao, anh để ông đây nghỉ một lát.

“Thế cậu nghỉ ngơi đi nhé. Vừa nãy các huấn luyện viên đều nói rằng mọi người đã dốc sức ở chặng tiếp sức một trăm mét, nên hai trăm mét sẽ tổ chức sau một giờ nữa. Huấn luyện viên hỏi cậu có muốn tham gia không?”

Tham gia chứ, ai nói không tham gia? 

Hạ Trí ngẩng đầu lên liếc La Miện, anh ta lập tức hiểu ý cậu.

“Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

La Miện ân cần mở nắp chai nước cho Hạ Trí.

Hạ Trí cầm lấy chai nước, nhưng lại chẳng còn sức để nâng nó lên.

Có ai đó đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Đối phương không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay Hạ Trí.

Không biết qua bao lâu, không ngừng có người ra ra vào vào đi ngang qua bọn họ.

Đội viên của Nam Thành dường như đang nói điều gì đó như “Hai người giỏi thật đó”, “Khoảng cách lớn vậy mà cũng đuổi kịp được.”

Còn các đồng đội của Đại học Q thì hỏi mấy câu như “Hạ Trí có ổn không”, “Chặng hai trăm mét có ổn không”, “Thật sự quá đỉnh”. 

Diệp Lân mỉm cười đáp lại từng người.

Hạ Trí rõ ràng đến sức nắm chai nước cũng không có, nhưng tay cậu lại siết chặt tay Diệp Lân đến mức mạnh mẽ lạ thường.

Cuối cùng, số người ra vào phòng thay đồ cũng ít dần.

Diệp Lân ngẩng đầu lên, thở dài.

“Lúc nhìn em nhảy từ trên cao xuống… Anh chỉ nghĩ… Thằng nhóc này đẹp quá. Đời này anh thật sự không thể thích ai khác nữa rồi.” 

Giọng nói của Diệp Lân nhẹ nhàng, không chút hối tiếc hay cam chịu, mà lại đầy sự phóng khoáng và tự do.

Trên đầu Hạ Trí vẫn còn phủ chiếc khăn tắm, cậu không còn ngồi thẳng lưng nữa mà nghiêng người dựa vào vai Diệp Lân, giọng khàn khàn, có chút nặng nề: “Nếu anh thực sự thích em đến thế… Vậy cho em thử một chút đi…”

Diệp Lân cúi đầu, hôn nhẹ l3n đỉnh đầu Hạ Trí qua lớp khăn tắm.

“Nếu em có sức thì cứ thử đi. Cơ hội chỉ có một lần thôi, qua là hết đấy.”

Nụ cười của Diệp Lân còn chưa kịp hiện lên thì Hạ Trí đột nhiên bật dậy, kéo mạnh cánh tay của Diệp Lân, vừa rồi đi còn chẳng vững, vậy mà không hiểu sao lúc này lại có sức mạnh lạ thường.

“Hạ Trí…”

Khi Diệp Lân bị kéo vào phòng tắm phía sau phòng thay đồ, khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Hạ Trí giữ chặt sau gáy Diệp Lân, bất ngờ hôn tới.

Nụ hôn hoàn toàn vô pháp vô thiên, Hạ Trí chẳng biết gì về cách hôn, nhưng dù là những cái chạm vụng về trên gò má hay khóe môi Diệp Lân, tất cả đều khiến tim anh bừng lên ngọn lửa dữ dội.

Diệp Lân đưa tay lên, ôm chặt lấy Hạ Trí, ép cậu vào cánh cửa phía sau.

Anh đã muốn hôn người này từ lâu rồi, muốn mạnh mẽ khiến đối phương không còn đường lui.

Diệp Lân cắn nhẹ vào đầu mũi của Hạ Trí, li3m lên phần mềm mại nhất giữa đôi môi cậu, rồi mạnh mẽ hôn sâu, vừa chiếm đoạt vừa như trừng phạt cậu vì đã khiến mình choáng ngợp đến vậy.

Trong khoảnh khắc này, Hạ Trí hoàn toàn chiếm trọn ánh nhìn và suy nghĩ của anh, thậm chí lý do để Diệp Lân dốc hết sức mình cũng chính là vì cậu.

Hạ Trí mạnh mẽ hơn Diệp Lân tưởng, cậu bất ngờ bẻ tay Diệp Lân ra, ánh mắt cháy bỏng, không chút giấu giếm sự khao khát, đôi chút lý trí còn sót lại trong Diệp Lân phút chốc tan biến.

Anh biết Hạ Trí vẫn còn phải thi đấu tiếp chặng hai trăm mét nữa, nhưng giờ đây điều đó chẳng còn quan trọng.

Hiện tại, anh chỉ muốn hưởng thụ khoảnh khắc này.

Diệp Lân cúi xuống, khuôn mặt Hạ Trí hiện rõ sự kinh ngạc, cậu tựa chặt lưng vào cửa, nét mặt vừa vùng vẫy, vừa bồn chồn, vừa không hài lòng, người khiến cậu trải qua tất cả những cảm xúc ấy, chính là Diệp Lân.

Diệp Lân thừa biết rằng ngay khi vừa rời khỏi mặt nước, Hạ Trí đã ngóng tìm mình, đôi môi khẽ gọi tên anh.

Không gì khiến anh rung động và gần như phát điên hơn điều đó.

Diệp Lân cúi đầu trước mặt Hạ Trí, gạt đi hết mọi kiêu hãnh và nguyên tắc của mình, dành cho cậu tất cả sự dịu dàng, đắm đuối nhất.

Mạnh mẽ mà ấm áp, cương quyết mà khoan dung.

Như một cơn lốc mãnh liệt cuốn Hạ Trí đi đến mức cậu gần như ngất lịm.

Đó là trải nghiệm thăng hoa nhất, bởi lẽ cả đời này Diệp Lân chỉ chịu cúi đầu trước mặt Hạ Trí.

Hạ Trí hất cằm, ánh mắt đỏ lên.

Diệp Lân đỡ lấy Hạ Trí đang run rẩy, thì thầm bên tai cậu: “Anh ở đây rồi, anh đang ôm em đây.”

Hạ Trí cuối cùng không còn cứng cỏi nữa, thả mình vào vòng tay Diệp Lân, để mặc cho anh ôm lấy mình, hoàn toàn không màng đến việc có ai đang gọi tên họ bên ngoài, còn có tiếng gõ cửa vang lên.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Lân phát hiện ra Hạ Trí tựa vào anh ngủ lúc nào không hay.

Cậu phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ, nhẹ nhàng như một đứa trẻ.

Diệp Lân dở khóc dở cười, nhưng như vậy cũng tốt.

Anh giữ lấy Hạ Trí trong vòng tay mình, để cậu ngủ yên tầm hơn hai mươi phút.

Cuối cùng, khi Diệp Lân vỗ nhẹ lên má Hạ Trí, cậu khẽ vươn vai, câu đầu tiên cậu thốt lên là “Sao em lại ngủ”.

Cánh tay Diệp Lân cũng đã tê rần.

“Em dám ngủ thật sao?”

“Dám chứ, ai bảo anh vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của em cơ chứ.” Hạ Trí cười ranh mãnh, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích khiến Diệp Lân không khỏi muốn cắn chết cậu.

Xem ra màn phục vụ của mình vừa rồi rất đúng chỗ, Diệp Lân nhận được sự cho phép để tiếp tục phục vụ, đồng thời k1ch thích cả Hạ Trí.

 “Chặng tiếp sức hai trăm mét, lão Bạch không cho anh tham gia nữa.”

“Em biết rồi, vốn là sắp xếp để La Miện nhường cho anh, cũng không thể cứ nhường mãi được.”

“Nhưng chặng hai trăm mét có lẽ Cảnh Lạc sẽ phát huy tốt hơn so với chặng một trăm mét. Em sẽ đỡ áp lực hơn đấy.”

Diệp Lân đưa tay lên chỉnh lại mái tóc ướt rối bời của Hạ Trí, vuốt hết phần tóc mái của cậu ra, hôn một cái sau đó tự tay đội lại mũ bơi cho cậu.

“Ừ, em biết rồi.”

“Khi nãy chúng ta trốn ở đây, anh nghe thấy Thẩm Dao ở bên ngoài hỏi xem có phải em đã kiệt sức rồi không.”

“Ai kiệt sức cơ?” Hạ Trí nhướn mày đầy thách thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.