Sau đó, tên đó đã khóc lóc trên diễn đàn của trường, kể rằng mình bị Diệp Lân đánh sau khi phỏng vấn đội bơi. Kết quả là từ thầy cô đến học sinh đều nói rằng Diệp Lân không thể nào ra tay. Bởi vì Diệp Lân trong mắt thầy cô là một học sinh ngoan, là một tấm gương tốt trong mắt bạn bè, luôn nói chuyện lý lẽ mà không bao giờ nói nặng lời.
Người như vậy, làm sao có thể ra tay được chứ?
Sau đó, tên kia được cho là đã gặp xui xẻo suốt cả năm.
Đầu tiên là bị phát hiện đã dùng bàn chải đánh răng của bạn cùng phòng để chùi bồn cầu, và bị bạn cùng phòng đánh cho một trận.
Bạn gái của cậu ta bỗng dưng phát hiện chiếc nhẫn mà cậu ta mua là hàng giả giá một trăm tệ trên Taobao, và đã để lại một dấu tay năm ngón trên mặt cậu ta.
Cuối kỳ, cậu ta lên mạng mua bài luận văn, không ngờ người bán luận văn cho cậu ta lại chính là trưởng khoa, và đúng lúc đó, khoa đang điều tra các hành vi không trung thực trong học thuật. Có người đã tố cáo cậu ta muốn mua luận văn, thế là cậu ta rơi vào cái bẫy của trưởng khoa.
Tên đó thật sự xui xẻo, cả đội bơi đều rất vui vẻ, khi đó có tin đồn nói rằng anh Lân đã xử lý cậu ta. Mọi người đều muốn hỏi điều đó có thật không, anh Lân đã dùng cách gì. Cuối cùng, Trần Gia Nhuận đã lên tiếng hỏi.
Diệp Lân ôm vai Trần Gia Nhuận, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi có một khả năng đặc biệt, đó là lúc rảnh rỗi sẽ xuất hồn ra ngoài, tôi đã nhập vào con cá vàng mà cậu ta nuôi trong ký túc xá, nên tôi đã thấy hết những gì cậu ta làm.”
Diệp Lân nói với vẻ mặt tươi cười, mọi người đều nghĩ rằng anh Lân đang nghiêm túc bịa chuyện để trêu chọc mọi người, nhưng các thành viên trong đội vẫn cảm thấy người đã khiến tên ngốc đó cả năm không được hạnh phúc chính là anh Lân.
Vì vậy, vào lúc này khi Diệp Lân dẫn theo cháu trai rời khỏi phòng thay đồ, không hề nhắc đến chuyện quay lại đội bơi, đám người Lâm Tiểu Thiên đều không dám đuổi theo hỏi thêm.
Rời khỏi khách sạn Huệ Hoa, Hạ Trí cúi đầu đạp xe, Sầm Khanh Miễn bất lực đuổi theo sau.
“Hạ Trí—chờ tao với! Hạ Trí, mày vội đi đầu thai à!”
Hạ Trí không về nhà, mà đến nhà Sầm Khanh Miễn, vì tóc chưa khô về nhà sẽ bị mẹ thưởng cho món “thận xào”.
“Hạ Trí… mày sao thế…? Tao còn tưởng mày sẽ rất vui vẻ khi được thi đấu cùng với Diệp Lân chứ! Nhưng tao thấy mày lúc nãy… trông cứ như muốn đấm anh ta vậy.”
Sầm Khanh Miễn ngồi khoanh chân, cúi đầu, muốn nhìn rõ biểu cảm của Hạ Trí.
Hạ Trí cũng khoanh chân ngồi đối diện, dùng khăn lau tóc.
“Không có gì… chỉ là cảm thấy bản thân ngu ngốc quá thôi.” Hạ Trí chống tay ngẩng đầu lên.
“Ý là mày quên chưa xin chữ ký Diệp Lân à?”
Hạ Trí bật cười, vò một cục giấy rồi ném vào đầu Sầm Khanh Miễn: “Sao lại có thể vì cái này mà cảm thấy mình ngu ngốc chứ.”
“Thế vì cái gì?”
“Vì… năm ngoái biết Diệp Lân rút lui, lại nghe những tin đồn nói rằng Diệp Lân có bệnh tim nên sẽ không bơi nữa, tao thật sự đã buồn rất lâu.”
“Vụ này tao biết, tao còn mời mày ăn xiên que, uống cả nửa thùng… coca.”
“Tao luôn mong chờ anh ta quay lại thi đấu, cả một năm trời… không có một chút tin tức nào về anh ta. Mày có biết cái cảm giác cứ nghĩ đến anh ta là lại cảm thấy rất buồn không?”
Sầm Khanh Miễn gật đầu thật mạnh: “Biết chứ! Biết chứ! Mỗi lần nữ thần của tao có bạn trai, tao đều rất buồn!”
“Nhưng hôm nay mày nhìn đi, trạng thái của anh ta… trông giống như cơ thể có vấn đề gì không?” Hạ Trí hỏi.
Sầm Khanh Miễn lắc đầu: “Với thành tích đó, anh ta hoàn toàn có thể giành lại chức vô địch 50 mét tự do tại giải liên trường rồi.”
“Thế nên, những tiếc nuối và lo lắng của tao đều là thừa thãi, thậm chí còn rất buồn cười.” Hạ Trí thở dài.
“Hiếm khi thấy trúc mã của tao buồn đến thế này, đây đây đây, để an ủi mày một chút.” Sầm Khanh Miễn quay người lại, mở laptop.
“An ủi tao cái gì?”
“Cùng xem phim chứ sao! Tao mới tải về! Tìm mãi mới được nguồn phim đấy! Nghe nói rất k1ch thích! Cảnh tình cảm ở bể bơi! Cực kỳ hợp với mày!” Sầm Khanh Miễn hào hứng nói.
Hạ Trí cũng muốn đổi không khí.
Hai người chuẩn bị sẵn cả giấy ăn, nhưng càng xem càng thấy có gì đó sai sai.
Khi hai chàng trai trong bể bơi bắt đầu hôn nhau, Sầm Khanh Miễn vội vàng tắt máy tính.
“Cái quái gì đây! Mày ngứa đòn hả?”
Hạ Trí lập tức ném hộp giấy ăn vào đầu Sầm Khanh Miễn.
“Lỗi kỹ thuật! Lỗi kỹ thuật tí mà! Xin lượng thứ!”
“Cái gì mà “cực kỳ hợp với mày luôn”? Mày chán sống phải không?”
Hộp giấy ăn chưa đủ, Hạ Trí còn đá mạnh thêm một cú.
Tối đó, Thư Tuấn đang mải mê chơi game ở quán net, bỗng có người gõ nhẹ vào bàn hai cái.
Thư Tuấn đang say sưa chơi game, chỉ nói: “Lấy chứng minh ra đăng ký! Muốn ngồi khu hút thuốc hay không hút thuốc?”
Người đối diện lại gõ vào bàn lần nữa.
Thư Tuấn vẫn không ngẩng đầu lên, người ngồi đối diện thì rất kiên nhẫn, đợi cho đến khi Thư Tuấn hạ gục đối thủ trong game rồi mới cất tiếng.
“A Tuấn.”
Giọng nói trong trẻo, đối lập hoàn toàn với tiếng ồn ào trong quán nét.
Thư Tuấn ngẩng đầu lên, cơ thể chấn động, vội vàng quăng điện thoại rồi đứng dậy.
“Lân… anh Lân? Anh đến chơi game à?”
Trước mặt anh ta là Diệp Lân, mặc một chiếc hoodie rộng rãi và quần thể thao, hai tay đút túi, mỉm cười nhìn về phía Thư Tuấn, ông chủ của quán nét, vẻ ngoài tươi tắn sáng sủa.
“Anh không đến chơi game, mà đến để hỏi cậu có còn nhớ hai người lần trước cậu chặn đánh trong con hẻm không?”
“Sao? Hai thằng nhóc đó làm anh Lân không vui hả? Đáng lẽ lần đó em nên xử lý bọn nó rồi!”
Vừa nhắc đến hai người đó, trong lòng Thư Tuấn lại cảm thấy rất bực bội.
Người ta thường nói lùi một bước sẽ thấy trời cao biển rộng, nhưng Thư Tuấn chỉ cảm thấy lùi một bước thì càng nghĩ càng bực.
Diệp Lân cười thành tiếng, xua tay: “Không, không, không, họ không xúc phạm anh. Cậu cũng không biết tên bọn họ à?”
“Chắc bọn nó cũng từng đến quán nét của em rồi, muốn tra tên thì dễ thôi, nhưng cụ thể tìm chúng ở đâu… thì em không biết. Đồng phục trường cấp ba đều giống nhau. Với lại hai thằng nhóc đó gần đây không dám đến chơi game nữa.”
“Vậy thì không sao rồi.” Diệp Lân quay người rời đi.
Thư Tuấn nhìn theo bóng lưng Diệp Lân, ngẩn người ra.
Diệp Lân vốn chẳng bao giờ đến đây nếu không có chuyện gì quan trọng, xem ra hai thằng nhóc đó đã gây rắc rối lớn rồi.
Vừa mới bước ra khỏi cửa quán nét, điện thoại trong túi của Diệp Lân reo lên, màn hình hiện tên “Thái Bạch Kim Tinh”.
Đối diện với gió đêm, anh cúi đầu mỉm cười, dựa vào hàng rào bên đường, rồi nhận cuộc gọi.
“Alo, lão Bạch…”
“Tôi là huấn luyện viên của cậu đấy, cậu có chút lễ phép nào không hả!”
Bên kia truyền đến một giọng nói chững chạc pha chút phóng khoáng.
“Huấn luyện viên Bạch, tối nay lại uống thêm vài chén ở đâu nữa vậy?”
Huấn luyện viên của đội bơi trường đại học Q, Bạch Cảnh Văn, từng là thành viên của đội tuyển quốc gia, thời đó cũng đạt được những thành tích rất ấn tượng. Chỉ là tính cách phóng khoáng, thích uống rượu, say rồi còn ngâm vài bài thơ chẳng đầu chẳng đuôi, như kiểu “Núi cùng đồng bằng biến mất, sông chảy vào vùng hoang vu”, “Mây lành xếp thành đội vào sáng sớm, sát khí rực rỡ như cầu vồng”, được mệnh danh là Lý Bạch phiên bản lỗi, biệt danh “Thái Bạch Kim Tinh”.
“Cậu không về đội, tôi có uống rượu cũng chẳng vui vẻ gì!” Bạch Cảnh Văn dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nghe nói cậu vừa lập thành tích khá hoành tráng ở cự ly 50 mét đúng không?”
Có vẻ như đám người Lâm Tiểu Thiên đã không chờ nổi mà báo cáo ngay với huấn luyện viên Bạch rồi.
“Vậy thì em vẫn sẽ không quay về đội, như thế thì thầy cũng bớt uống rượu đi.” Diệp Lân hạ tay xuống, vô thức sờ vào túi quần, móc ra cặp kính bơi đã hỏng.
Tiếng trong điện thoại chủ yếu là tiếng người đi đường và xe cộ trên phố, Bạch Cảnh Văn im lặng vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Diệp Lân, cậu có thể kiểm soát bản thân rồi. Trước đây, mỗi khi cậu dốc hết sức, sẽ… nói thế nào nhỉ, tạm gọi là “xuất thần” đi! Nhưng lần này thì không. Điều này cho thấy có lẽ cậu đã vượt qua giai đoạn đó rồi. Quay về đi.” Giọng nói vốn phóng khoáng của Bạch Cảnh Văn dần trở nên dịu dàng hơn.
Diệp Lân nâng chiếc kính bơi lên, nhìn khung cảnh đường phố trước mắt qua lớp kính mờ đục và tối tăm.
Có vẻ như chiếc kính bơi này đã được cậu nhóc kia sử dụng trong một thời gian dài.
“Em vẫn chưa vượt qua giai đoạn đó. Lần này chỉ là may mắn thôi… lão Bạch, em chợt nghĩ rằng trước kia em “xuất thần” không phải vì em cố gắng quá mức, mà chính là vì tinh thần em không tập trung.”
Diệp Lân nhắm mắt lại, nhớ lại cuộc đối đầu với cậu nhóc kia.
“Hôm nay, lần đầu tiên em cảm nhận được nước khác với bình thường. Nó nâng đỡ cậu bé ấy thế nào, đẩy cậu ấy đi thế nào, bao bọc cậu ấy ra sao, chảy dọc theo cơ thể cậu ấy ra sao… Em như một kẻ mắc chứng hoang tưởng… hoàn toàn quên mất việc bơi hết sức, chỉ không muốn cậu ấy đuổi kịp em mà thôi.”
“Diệp Lân, quay lại đội, cậu sẽ gặp rất nhiều đối thủ khiến cậu phải tập trung tinh thần.”
“Cái đó không giống. Lạc Ly và Gia Nhuận đã rất giỏi rồi, nhưng khi thi đấu với bọn họ, em vẫn xuất thần, nếu không nhờ Lạc Ly phát hiện em có gì đó không ổn thì chắc em đã chết đuối trong hồ bơi rồi. Nhưng trong cuộc thi hôm nay, em cảm nhận được mọi thứ từ cậu bé đó. Cậu bé rất kiên trì, cậu ấy thách đấu với em không chỉ để thắng em, nhưng em lại không biết điều đó thực sự là gì.”
“Có vẻ cậu bé mà cậu nói đến rất thú vị. Cậu ấy bao nhiêu tuổi? Cậu gọi là cậu bé, chẳng lẽ là học sinh cấp hai à?”
“Không, cậu ấy là học sinh cấp ba, chỉ là cách cậu ấy nghiêm túc thách thức en trông như một đứa trẻ, hơi đáng yêu chút thôi.”
“Diệp Lân, có vẻ như cậu không phục nhỉ.” Giọng của huấn luyện viên Bạch vang lên, rõ ràng mang theo nụ cười.
“Không phục á? Em đã thắng cậu ấy mà.”
“Cậu thắng cậu ấy, nhưng trong 22 giây ngắn ngủi đó, cậu ấy đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí cậu.”
Đồng tử Diệp Lân hơi rung lên.
“Cuối cùng tặng cậu một câu.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng bật nắp lon, có lẽ Bạch Cảnh Văn lại mở một lon bia khác: “Người khác tôi không biết, nhưng đối với cậu… nếu có chấp niệm với ai đó thì nhất định sẽ gặp lại.”
Vừa dứt lời, cuộc gọi cũng kết thúc.
Diệp Lân nhìn vào điện thoại,cười khổ, thì thầm: “Gặp lại thì sao chứ… biết đâu trong mắt cậu bé đó, tôi chỉ là một con quái vật.”
Từ khi còn nhỏ, mỗi khi ngủ say, Diệp Lân thường mơ thấy mình biến thành sinh vật dưới nước, lúc thì là một con cá nhỏ, lúc thì là con tôm, tung tăng bơi lội trong đại dương bao la, xui xẻo là lại bị cá lớn nuốt chửng, làm anh sợ hãi tỉnh dậy.
Sau này, có một ngày, anh mơ thấy mình biến thành cá mập, bị thợ săn cắt mất vây, nỗi đau đớn cắt da cắt thịt khiến anh hét lên và tỉnh dậy, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.