Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 59: Ngủ ở đây




Khuôn mặt của Lão Bạch không hề có ý cười, ông ấy nghiêm túc nói với mọi người: “Ăn cơm ở căng tin xong thì quay về, ai ngủ thì ngủ cho đàng hoàng, ai cần điều chỉnh tinh thần thì làm ngay! Tuyệt đối không được chơi game!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Gia Nhuận, Trần Gia Nhuận nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Máy tính ông đây còn không có, cùng lắm là chơi máy bay giấy, chơi game con khỉ gì!”

Huấn luyện viên Vương và huấn luyện viên Mạc khẽ ho một tiếng.

“Không được đánh bài! Không được chơi game trên di động! Cũng không được ôm điện thoại nấu cháo không ngừng!”

Cũng không biết ai lí nhí nói nhỏ: “Tôi chỉ sạc có năm phút, làm gì có ai nói chuyện phiếm với tôi suốt hai tiếng đâu chứ!”

Chắc cậu bạn này dùng điện thoại Oppo rồi.

Tiếng cười khúc khích lần lượt vang lên. 

“Nghiêm túc đi —— Ngày mai nếu ai làm mất chuỗi, rửa sạch cổ chờ tôi xử lý!”

Buổi họp nhanh chóng kết thúc, mọi người đeo ba lô thể thao đi về phía căng tin.

Sau khi ăn cơm xong, trên đường quay về ký túc xá, bọn họ lại cười nói rôm rả cả lên.

Hạ Trí vừa ôm một chậu quần áo sạch định xuống phơi, vừa ra đến cửa đã nghe thấy Trần Gia Nhuận từ phía trên gọi xuống, giọng lạnh lùng: “A Trí, đêm nay trăng tối gió cao, cẩn thận bị ai đó ‘làm bậy’ đấy nhé!”

“Đó là anh đấy, anh Gia Nhuận!”

Hạ Trí ôm chậu đi tiếp.

Trần Gia Nhuận bám tay vào lan can giường trên, lớn tiếng bảo: “Tự biết mình đi!”

Hạ Trí khẽ nhếch khóe miệng, cái gọi là tự biết mình hợp với Trần Gia Nhuận nhất.

Họ đi xuống khu phơi đồ ở tầng dưới, nơi đó treo lác đác không ít quần áo trên dây phơi.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè cho nên những ai còn ở ký túc xá đa phần là những người có lịch huấn luyện.

Nghe nói đội đấu kiếm của Đại học Q cũng rất nổi tiếng, đội bóng bàn cũng quy tụ nhiều danh thủ.

Hạ Trí vừa treo đồ của mình lên dây thì đã có người hét lên.

“Cậu là ai đấy! Đây là khu phơi đồ của tòa nhà số ba chúng tôi!”

Hạ Trí ngước mắt nhìn người vừa quát mình. Đứng ở cửa ký túc xá là một gã trông khá cao to, giọng nói đanh thép.

Hạ Trí định nói cùng lắm cậu sẽ phơi chỗ khác, nhưng đã có người nhanh hơn lên tiếng trước cậu.

“Cậu ấy là sinh viên năm nhất vừa đến, chưa biết chỗ nào để phơi đồ. Hơn nữa mọi người đều là sinh viên Đại học Q, phơi đồ cũng không phải trộm quần áo hay gì, cần gì phải nhỏ mọn thế chứ?”

Dưới ánh đèn đường cách đó không xa, Tiêu Bân đứng đó. Trong tay cậu ta cầm máy tính xách tay, trước ngực còn đeo máy ảnh.

“Ồ… Thì ra là Tiêu Bân… Được thôi, nể mặt cậu, nhóc con, cậu muốn phơi thì cứ phơi đi, chỉ cần đừng đụng vào đồ của người khác là được!”

Nhưng Hạ Trí không định phơi ở đây nữa, bưng chậu đồ đi về phía đầu kia của ký túc xá.

Tiêu Bân lại theo sau, tiện tay đặt máy tính xách tay xuống rồi giúp Hạ Trí phơi đồ.

“Cậu đừng để ý nhé. Người kia là thành viên đội bóng rổ. Trước đây các dãy ký túc xá thường phơi lẫn lộn, đoạn nào có chỗ thì phơi chỗ đó. Nhưng vì áo đồng phục và áo khoác của mọi người trông giống nhau cho nên rất dễ nhầm đồ, đành phải đưa lại cho thầy quản lý để cho mười mất đồ. Sau này thầy quản lý thấy phiền quá nên mới quy định rõ khu vực phơi đồ cho từng tòa. Như vậy dù có nhầm lẫn, cũng dễ đổi lại trong tòa nhà của mình, khỏi phiền thầy quản lý nữa.”

“Ồ, ra là vậy.”

Hạ Trí vừa phơi quần thể thao xong thì Tiêu Bân đã lấy áo khoác thể thao của cậu ra khỏi chậu, cầm tay áo lên ngắm rồi cảm thán: “Người bơi lội như các cậu đúng là tay áo dài, vai lại rộng, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Nói thật, nếu không phải Diệp Lân đã nhắc Tiêu Bân từng theo đuổi anh, Hạ Trí còn thấy Tiêu Bân nho nhã, nhiệt tình, nhưng giờ đây cậu cũng hiểu rõ ý định Tiêu Bân khi tiếp cận mình.

“Cảm ơn.” Hạ Trí nhận lại áo khoác từ tay Tiêu Bân, vung nhẹ cho phẳng rồi phơi lên.

Trông cậu có vẻ lịch sự, nhưng lại không để Tiêu Bân có cơ hội đến gần hơn.

Nhìn thấy Hạ Trí sắp phơi xong đồ trong chậu mà vẫn không có ý định nói thêm, Tiêu Bân không nhịn được bèn mở lời.

“Nghe nói bố cậu là một vận động viên bơi lội rất nổi tiếng! Cậu đã được bố huấn luyện từ khi còn nhỏ à?”

Hạ Trí đặt chậu xuống, cúi đầu nhìn Tiêu Bân.

Khi không cười, ngũ quan của cậu sắc lạnh, tạo cảm giác xa cách, Tiêu Bân bị cậu nhìn như vậy thì không thể nói thành lời.

“Đều là đàn ông cả, quanh co làm gì. Anh thực sự quan tâm đ ến bố tôi, hay muốn hỏi về chuyện của Diệp Lân?”

“À…” Tiêu Bân chợt bừng tỉnh, vội nói, “Đúng vậy, tôi muốn hỏi một chút về Diệp Lân. Cậu và Diệp Lân thân thiết nhỉ? Tôi muốn hỏi cậu có biết cách anh ấy điều chỉnh tâm lý thế nào không?”

Hạ Trí đáp: “Nếu là chuyện của Diệp Lân, anh nên tự phỏng vấn anh ấy đi.”

“Dù đúng là vậy, nhưng nếu mô tả từ góc độ của bạn bè thì sẽ thú vị hơn nhiều. Tôi định viết riêng một bài về anh ấy! Hạ Trí, có thể cho tôi…”

Hạ Trí nhếch môi, nhìn Tiêu Bân.

Tiêu Bân sững lại, bởi vì Hạ Trí lúc này có chút lạnh lùng, nhưng lại có vẻ ranh mãnh.

“Ai nói với anh, với Diệp Lân, tôi là ‘bạn’?”

“Hai người sao có thể không là bạn được, Diệp Lân thân thiết với cậu như vậy mà.”

Hạ Trí cúi xuống, ánh mắt sắc bén khiến Tiêu Bân bất giác nuốt nước bọt.

“Tôi là ‘bạn trai nhỏ’ của anh ấy. Thầy quản lý ký túc xá còn biết, chẳng lẽ anh không biết?”

Nói rồi, Hạ Trí quay người đi vào trong tòa nhà.

Tiêu Bân ngơ ngác, hoàn toàn chết lặng.

“Cái gì… Bạn trai nhỏ là sao…”

Hạ Trí vừa đi tới khúc cua cầu thang thì một cánh tay bất ngờ kéo cậu qua một bên. Phản ứng theo bản năng, Hạ Trí lập tức thúc cùi chỏ vào đối phương, ai ngờ đối phương lại tránh được.

Ngẩng đầu lên, Hạ Trí thấy Diệp Lân đặt tay lên vai mình, tay kia kẹp điếu thuốc dài mảnh, nhìn cậu với nụ cười ranh mãnh.

“Này… Anh làm gì vậy!”

“Hút thuốc thôi.”

Trong hành lang phảng phất mùi thảo dược.

“Anh đừng…”

“Anh đừng thổi vòng khói vào tôi” còn chưa nói xong những lời này, Diệp Lân đã phả ra một vòng khói.

Hạ Trí bực bội lườm anh một cái: “Tránh ra.”

Nhưng Diệp Lân chẳng nhường đường, còn chậm rãi nói: “Em không muốn ở đây với anh lâu hơn một chút sao, bạn trai nhỏ của anh?”

Rõ ràng tên này đã đứng im lặng, nghe lén tất cả.

“Anh có tật thích nghe lén người khác nói chuyện sao?”

“Anh không thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng anh thích bảo vệ em không rời nửa bước.”

“Bảo vệ em gì chứ?”

“Em không nghe Gia Nhuận nói à? Buổi tối phải cẩn thận kẻo bị quấy rối, nên anh phải dõi theo em từng giây.”

“Gì cơ? Vậy mà thấy em đi qua khu phơi đồ của tòa bên cạnh, anh cũng chẳng nhắc một lời?”

“Quan hệ của anh với các tòa khác tốt lắm mà. Chẳng ai trách ‘bạn trai nhỏ’ của anh chỉ vì phơi đồ nhầm chỗ đâu.”

Hạ Trí hiểu rõ Diệp Lân cố ý dùng từ “bạn trai nhỏ” để trêu chọc mình.

Nói là trêu chọc, nhưng cậu còn nghi ngờ Diệp Lân đang dò xét mình.

Chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu rồi.

Trước đây Hạ Trí không chú ý, nhưng giờ nghĩ lại, những dấu hiệu của Diệp Lân hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

Nhận ra điều này, tim cậu như lỡ một nhịp, ký ức khi Diệp Lân ở bên bỗng trở nên khác lạ.

“Ông chú già, cút sang bên kia mà hút thuốc đi!”

Hạ Trí cảm thấy hơi bực, có khi Diệp Lân đã sớm có ý đồ không tốt với cậu rồi, nhưng Hạ Trí lại có chút không chắc chắn, lỡ như tên Diệp Lân này vốn dĩ chỉ thích đùa giỡn mấy chuyện này với người khác thì sao.

Nhưng điều đó quan trọng gì chứ, cậu cũng muốn chơi một chút, cứ để lửng lơ thế này cũng thật khó chịu.

“Em ngại à?”

“Em chỉ sợ đến khi em không còn biết xấu hổ nữa, thì chân với eo của anh, đã bị ông đây bẻ gãy hết rồ!”

Hạ Trí trợn mắt nhìn Diệp Lân rồi bước nhanh lên cầu thang.

Diệp Lân kẹp điếu thuốc, nhìn bóng lưng Hạ Trí đầy thích thú, nhỏ giọng nói: “Sao mà đáng yêu thế nhỉ?”

Chờ vài giây sau, Diệp Lân bỗng cúi đầu, ho khan một tiếng.

Anh khẽ nhướng chân mày, sờ sờ cằm mình.

“Không ngờ, chuột nhỏ to gan rồi, còn muốn ngủ với mèo già nữa cơ.”

Anh tựa người vào tường, nhắm mắt, môi nhếch cao, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã cháy hết, anh ngẩng đầu hít sâu rồi đưa hai tay che mặt.

Hiếm khi cổ Diệp Lân đỏ ửng, lan thẳng lên gương mặt anh.

Lời nói của Hạ Trí và ánh mắt kiên quyết ấy vẫn vang vọng bên tai anh, sao lúc ấy anh lại để cậu đi dễ dàng vậy nhỉ?

Giờ chỉ muốn kéo cậu quay lại, ép vào góc tường rồi hung hăng cắn môi cậu một cái.

Mục tiêu nhẫn nhịn bao lâu nay sắp thành, cuối cùng cậu nhóc cũng có “ý đồ” với anh.

Diệp Lân hít sâu, ngẩng cao đầu.

Khi Hạ Trí về ký túc xá, Trần Gia Nhuận ló đầu từ giường trên xuống: “Này, rõ ràng tôi thấy cậu đi phơi đồ, Diệp Lân cũng đi theo sau mà! Cậu ta không chỉ cho cậu chỗ phơi bên ký túc xá của mình à?”

“Không.” Hạ Trí tức giận leo lên giường, chui vào trong chăn.

Nhìn qua giường của Diệp Lân, cậu nghĩ thầm, vị tiểu gia này bị Tiêu Bân để mắt tới, vậy mà còn làm ra vẻ như chẳng liên quan gì đến mình, anh có biết điều không vậy!!

Nếu người đó không phải Tiêu Bân mà là Hà Kính Phong thì Hạ Trí đã cho cậu ta một đấm luôn rồi. Nhưng Tiêu Bân trông yếu ớt, nhìn sao cũng chẳng nỡ ra tay, cảm giác như đấm vào bông vậy, thật bực mình.

Rồi cậu thấy hộp thiếc nhỏ Diệp Lân tiện tay ném bên gối, chắc là đựng dược thảo của anh.

Hạ Trí vươn tay, luồn qua lan can lấy hộp thiếc đó, mở ra quả nhiên thấy đầy thuốc của Diệp Lân.

“Tài sản nhỏ này, tiểu gia quản lý thay anh nhé.”

Hạ Trí nhét hộp thuốc vào dưới đệm mình.

Diệp Lân đứng ở bên ngoài, hứng gió đêm suốt nửa tiếng mới quay lại ký túc xá.

Phòng đã tối om, Trần Gia Nhuận ngủ say cũng không có gì bất ngờ, nhưng Diệp Lân không ngờ Hạ Trí cũng đã ngủ.

 Anh ngờ vực không biết người này ngủ thật hay ngủ giả…

Diệp Lân nhón chân, nhẹ nhàng trèo lên thang giường của Hạ Trí, đứng trên cao rồi cúi xuống, tay khẽ chạm vào xoáy tóc phía sau đầu cậu như một thói quen quen thuộc.

Hạ Trí khó chịu đẩy tay anh ra.

“Cút về giường của anh đi.”

Diệp Lân cười, lại trèo hẳn lên giường Hạ Trí.

Hạ Trí giận dữ bật dậy, chưa kịp mở miệng hỏi anh đang định làm gì, thì Diệp Lân đã bước chân lên đầu giường của cậu, thoăn thoắt nhảy sang giường mình.

Mặt của Hạ Trí bị thứ gì đó đập vào, cậu giơ tay đẩy ra, khi nhận ra đó là gì, từng sợi tóc trên đầu cậu như muốn dựng đứng.

“Anh…”

Máu bỗng dồn hết l3n đỉnh đầu, Hạ Trí giận đến mức lắp bắp, chỉ muốn bóp nát anh cho hả dạ!

“Ôi chà, đụng trúng em rồi. Xin lỗi nha.”

Trong giọng của Diệp Lân chẳng có chút ý xin lỗi nào cả.

Hạ Trí đoán chắc rằng, từ lúc Diệp Lân bước vào phòng, anh đã lên kế hoạch sẵn để làm trò này!

“Anh muốn chết à?” Hạ Trí nghiến răng nghiến lợ nói.

“Anh chỉ đang giúp em thực hiện giao ước lúc trước thôi mà.”

Giọng điệu đương nhiên của Diệp Lân khiến Hạ Trí thật sự muốn lao vào đánh nhau với anh ngay lập tức.

Trước kia Diệp Lân đã nói, nếu anh thắng cuộc đua hai trăm mét thì Hạ Trí phải hôn cái thứ vô dụng nhất khi bơi của anh. Rõ ràng là một câu đùa, vậy mà Diệp Lân lại xem đó như chỉ thị, muốn chèn ép Hạ Trí.

Diệp Lân đã quay lại giường của mình, đang ngồi trên mép giường cởi áo khoác.

Hạ Trí không kiềm chế được nữa, cũng nhảy xuống giường tiến tới.

Diệp Lân biết Hạ Trí đã đến gần, bèn thì thầm: “Nhóc con lại tìm chết rồi.”

“Ai là nhóc con? Ai tự tìm chết?”

Hạ Trí vòng tay từ phía sau siết cổ Diệp Lân, không ngờ Diệp Lân liền nâng chân đạp vào lan can giường, dùng lực lật ngược, đè lên Hạ Trí.

Hạ Trí giãy giụa, trong lòng hàng vạn tiếng kêu rống, vừa đạp vừa đá, chiếc giường hẹp, thanh sắt và tấm ván phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Khi mắt đã quen với bóng tối, Hạ Trí có thể nhìn rõ ánh mắt Diệp Lân cười đầy mưu đồ, đôi mắt ấy chứa đựng những toan tính mà ban ngày không thể nào thấy được.

Tim đập nhanh hơn, còn hồi hộp hơn cả lúc đợi kết quả thi đại học.

Giống như một tờ bài thi, dù biết đáp án nhưng Hạ Trí vẫn mong Diệp Lân sẽ cho mình một lời giải tối ưu nhất.

Diệp Lân đặt tay lên eo Hạ Trí, không chút nương tay kéo áo T-shirt của cậu lên.

“Anh dám.” Hạ Trí nghiến răng, trừng mắt nhìn Diệp Lân, tình huống này hoàn toàn khác xa những gì cậu tưởng tượng.

“Sao anh lại không dám.”

Diệp Lân gần như đè lên người Hạ Trí, hơi thở của anh phủ lên môi cậu, khiến Hạ Trí cảm nhận rất rõ khoảng cách giữa họ.

Hai trái tim gần nhau đến mức có thể nghe được nhịp đập, Diệp Lân trông như đang chèn ép Hạ Trí, nhưng Hạ Trí mơ hồ cảm nhận được tim anh cũng đang đập nhanh hơn.

“Chuyện anh dám làm thì nhiều lắm.”

Khi ngón tay Diệp Lân chạm vào mép quần ngủ của Hạ Trí, cậu biết anh không hề đùa giỡn.

Cậu lại tung chân đạp lên, lòng đầy tức tối.

Những gì Diệp Lân đã làm trước đây, những cử chỉ thân mật tưởng như vô tư, thực ra đều là tính toán có chủ đích.

Có khi nào anh đã có ý định tiếp cận mình từ lâu?

Vừa rồi Hạ Trí chỉ nói một câu ám chỉ, vậy mà anh lại cố tình muốn tiến thêm một bước.

Mơ đi nhé!

Em coi anh là anh em, vậy mà đầu óc anh chỉ toàn mấy thứ vớ vẩn! Điều đáng tức nhất là cậu lại mắc bẫy tên này!

Cú đạp của Hạ Trí làm chiếc giường của Diệp Lân rung mạnh, phát ra một tiếng “két” rõ to.

Trong đêm tĩnh mịch, âm thanh ấy vang lên đến nỗi có thể làm trái tim ai cũng muốn vỡ tung.

Trên giường đối diện, Trần Gia Nhậm bật dậy, khó chịu gào lên: “Có để người khác ngủ không hả!”

Hạ Trí chết đứng, giữ chặt cổ tay Diệp Lân, cảnh cáo anh không được làm bậy nữa.

“Ngày mai cậu có thi đấu đâu.” Diệp Lân nói.

Ngày mai là thi bơi tự do cự ly trung bình và dài, Trần Gia Nhậm không có hạng mục nào.

“Vậy cũng không có nghĩa là tôi muốn nghe hai người thể hiện tình cảm! Diệp Lân, cậu làm người chút đi! Hạ Trí còn nhỏ mà!”

Nói xong, Trần Gia Nhậm lại nằm xuống, kéo chăn lên che cả đầu.

“Em bao lớn rồi?” Diệp Lân thì thầm hỏi.

“Anh không biết em bao lớn rồi sao?”

“Anh chỉ cần sờ là biết ngay.”

Tai Hạ Trí vang lên tiếng ù, “bao lớn” của Diệp Lân và “bao lớn” của cậu rõ ràng mang hai ý nghĩa khác nhau.

(“Bao lớn” của Diệp Lân là hỏi cái đó, Hạ Trí nghĩ là hỏi tuổi)

Cái tên vô liêm sỉ này, nhưng có Trần Gia Nhậm ở đây, cậu không tiện đạp giường làm ồn.

“Dậy đi, em muốn về giường ngủ.” Hạ Trí hơi nhổm người dậy, Diệp Lân lập tức đè bả vai cậu lại.

“Ngủ ở đây đi.”

Giọng Diệp Lân mang theo ý ra lệnh.

“Em không thèm.”

Ai biết tên này lại đang có ý đồ gì.

“Lúc hoàn thành hai trăm mét, anh đã muốn ôm em rồi.”

“Em muốn ngủ.”

Tim Hạ Trí đập thình thịch, vì Diệp Lân đang xin cậu ở lại.

“Anh cũng muốn ngủ.”

Diệp Lân kéo chăn phủ lên cả hai người, rồi ôm Hạ Trí thật chặt.

Đó là sự bám víu không che đậy của anh đối với Hạ Trí.

Giường đơn rất hẹp, nhưng cũng vì vậy mà hai người ép sát vào nhau.

Hạ Trí lắng nghe tiếng thở của Diệp Lân, lần đầu tiên rõ ràng biết được, mỗi khi anh đến gần mình đều mang những ý nghĩ gì, điều đó khiến Hạ Trí hoàn toàn không thể ngủ được.

Đó là Diệp Lân, người mà từ nhỏ cậu đã xem là mục tiêu.

Hướng đi của cậu, bạn bè của cậu, người mà cậu tin tưởng nhất.

Hạ Trí từng tưởng tượng hàng vạn lần về viễn cảnh cùng Diệp Lân bên nhau mãi mãi, nhưng chưa lần nào như thế này.

Hoặc có lẽ, đây mới là điều khiến tim đập loạn nhịp, điều mà cậu khao khát nhưng lại chứa đựng những biến số khó lường nhất.

Hạ Trí nhìn sang Diệp Lân, nhận ra hắn cũng chưa ngủ, vẫn đang nhìn anh.

Đôi mắt ấy chứa đựng sự chiếm hữu không hề giấu giếm.

Hạ Trí dịch ra xa, vì nhiệt độ của Diệp Lân khiến cậu cảm thấy nguy hiểm.

Diệp Lân chỉ im lặng nhìn cậu, mặc cho cậu kéo dài khoảng cách, cho đến khi lưng chạm vào tường, Hạ Trí mới nhận ra không phải anh để yên cho mình, mà là anh biết rằng cậu không còn lối thoát.

Lúc này, Diệp Lân nghiêng người tới, một tay luồn qua dưới cánh tay Hạ Trí, chống vào tường, vây chặt lấy cậu.

Ánh mắt anh ánh lên một chút sắc lạnh, Hạ Trí cảm thấy cổ họng khô rát, theo phản xạ li3m nhẹ đôi môi mình.

Khi đầu lưỡi vừa thè ra, Hạ Trí nhận ra mình đang tìm đến rắc rối, nhưng đã quá muộn.

Diệp Lân lao tới, áp lực như đang trong cuộc nước rút mười mét cuối cùng, những gì anh muốn đều phải lấy từ Hạ Trí.

Đầu Hạ Trí bị ép vào tường, ngón tay của Diệp Lân len vào khoảng trống giữa đầu và tường, giữ chặt lấy cậu.

Hạ Trí muốn đẩy Diệp Lân ra, nhưng anh lại né được, còn ngang nhiên lướt lưỡi qua mép lưỡi cậu rồi mạnh bạo xoắn lấy, khiến trái tim cậu bị cuốn chặt không còn kẽ hở.

Mặt của Hạ Trí đỏ bừng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo ngủ của Diệp Lân, trong bóng tối tĩnh lặng chỉ nghe khe khẽ một tiếng cúc áo bật ra, để lộ bờ vai rộng và tấm lưng rắn chắc của Diệp Lân, cảnh tượng ấy như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đã âm ỉ trong lòng Hạ Trí, khiến nó bùng cháy dữ dội hơn, những nụ hôn của Diệp Lân trở nên hỗn loạn, cuồng nhiệt và có phần hung hãn, ép buộc Hạ Trí phải đáp lại, như thể nếu cậu không chịu xoa dịu anh, mọi thứ sẽ leo thang đến mức không thể kiểm soát nổi.

Trần Gia Nhuận phía đối diện khẽ trở mình, khiến Hạ Trí sợ đến mức vội đẩy Diệp Lân ra thêm lần nữa.

Diệp Lân dừng lại, Hạ Trí thầm nghĩ rằng chắc anh cuối cùng cũng sẽ chịu dừng tay, nhưng trong ánh mắt của Diệp Lân vẫn hiện lên sự quyết tâm đầy cứng rắn.

Hạ Trí quyết định không ngần ngại, vươn người lên bám vào thanh chắn đầu giường định đứng dậy, nhưng Diệp Lân lập tức nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngã xuống giường, khiến chiếc giường rung lên và phát ra âm thanh lớn, trong khoảnh khắc đó Hạ Trí chỉ mong Trần Gia Nhuận thức dậy, tốt nhất là giận đến mức ném thẳng điện thoại vào hai người bọn họ!

Nhưng con bò Trần Gia Nhuận lại ngủ say như chết, chẳng chút phản ứng nào!

Nụ hôn của Diệp Lân lướt xuống cổ sau của Hạ Trí, mạnh mẽ như muốn hút cạn cả sức lực trong xương của cậu.

Hạ Trí nắm chặt gối, định quay người thúc cùi chỏ vào Diệp Lân, nhưng Diệp Lân nhanh chóng giữ chặt cánh tay của cậu, ghé sát tai cậu, giọng nói trầm thấp đầy thách thức.

“Hoặc là ngủ với anh, hoặc là anh sẽ xử lý em.”

Nếu câu nói đó được ghi âm lại, cũng chẳng ai tin Diệp Lân lại nói ra câu đó.

“Đồ bi3n thái.”

Hạ Trí biết lần này mình đã trượt chân vào hố sâu, quá muộn để quay đầu lại.

“Anh còn có thể bi3n thái hơn nữa.”

Diệp Lân ép cậu quay mặt lại, dù cậu thấy đau ở cổ nhưng anh vẫn không có ý dừng lại, nụ hôn không ngừng tiếp diễn, lưỡi của Diệp Lân khiến cậu chẳng còn sức chống đỡ, vừa lạc hướng vừa lấn át, thể hiện sự đòi hỏi mãnh liệt.

Hạ Trí cuối cùng cũng hiểu, nếu cậu không đáp lại rõ ràng, Diệp Lân sẽ không dừng lại.

Hạ Trí nhẹ nhàng li3m môi trên của Diệp Lân, ánh mắt Diệp Lân lập tức thay đổi, đó là ánh mắt vừa tràn đầy kìm nén, sợ làm đau Hạ Trí, vừa là niềm vui ngây ngất.

Hạ Trí ngẩn người nhìn gương mặt anh, Diệp Lân vốn là người khó gần, nhưng giờ đây lại dành tất cả tình cảm, tất cả những toan tính thầm kín nhất cho cậu, đạt được điều này thậm chí còn khó tin hơn cả việc cậu đỗ Đại học Q.

Chỉ có điều Hạ Trí tự hỏi Diệp Lân học cách hôn từ đâu ra, cậu thậm chí không thể thở nổi, mỗi lần cậu kéo dài hơi thở vì thiếu oxy, Diệp Lân lại dừng lại, chăm chú nhìn cậu.

Ánh mắt anh vừa mãnh liệt vừa bình tĩnh.

Hạ Trí không hiểu tại sao một người lại có ánh mắt mâu thuẫn và phức tạp đến thế, Diệp Lân ôm cậu rất chặt, hơi nóng từ người anh truyền qua cậu, chưa bao giờ cậu cảm thấy anh nóng đến vậy.

Vừa định động đậy, cậu nghe thấy tiếng Diệp Lân ghé sát vào cổ, giọng nói khẽ vang lên: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”

Sau đó những nụ hôn ùn ùn kéo đến, Hạ Trí nghi ngờ Diệp Lân không muốn bỏ sót bất cứ sợi tóc nào của cậu.

Hạ Trí bống nhận ra, có lẽ Diệp Lân không thật sự có nhu cầu thắng thua, nhưng lại có một d*c vọng chiếm hữu không thể kiềm chế được.

Đêm đó, Diệp Lân hôn cậu bao nhiêu lần, cậu chẳng buồn đếm.

Khi chuông báo thức vang lên vào buổi sáng, Hạ Trí ngồi dậy, nhận ra Diệp Lân đang nhìn mình, nụ cười của anh vừa lười biếng lại vừa cuốn hút.

Hạ Trí ngay lập tức cầm lấy gối, ném mạnh vào mặt Diệp Lân, liên tục đập xuống bảy, tám lần.

Mỗi lần cậu nhấc gối lên, anh vẫn cười.

“Cười gì mà cười! Sao anh không cười đến chết luôn đi!”

“Vì anh còn nguyện ước lớn chưa hoàn thành mà.” Khóe môi Diệp Lân nhếch lên.

“Nguyện ước lớn cái gì, cút đi!”

Hạ Trí quay về giường của mình, chụp lấy chiếc áo khoác, sau đó phát hiện ra trên eo mình đầy vết hằn đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.