Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 49: Tốt nhất trong trăm người




Bĩ Bĩ ngay lập tức quay đầu lại, bơi sang chỗ khác.  

Cảm giác này giống như trở về thời điểm lần đầu tiên Hạ Trí gặp Bĩ Bĩ.  

Cậu thở dài một cách bất lực, không còn cách nào khác, trong khi cậu đã có một tuần vui vẻ tại đại học Q thì Bĩ Bĩ lại không có ai để chơi cùng.  

“Bĩ Bĩ, đến đây đi, hôn một cái, đừng giận anh nữa nhé.”  

Hạ Trí cố gắng lại gần Bĩ Bĩ, nhưng Bĩ Bĩ lại trốn mất.  

Hạ Trí biết, mình phải rất chân thành đuổi theo Bĩ Bĩ bơi vài vòng, chỉ cần cậu thật sự kiệt sức, Bĩ Bĩ sẽ hết giận.  

Ai mà ngờ, khi Hạ Trí bơi vòng thứ hai, bắp chân cậu đột nhiên bị chuột rút, ngay lập tức cậu bị chìm xuống nước.  

Cậu co mình lại, nín thở, ôm lấy bắp chân, chờ cho cơ bắp thư giãn, nhưng do không khởi động đầy đủ cộng với nhiệt độ nước lạnh, cậu mãi mà không thấy tốt lên, chỉ có thể khổ sở quẫy về phía bờ.  

Ai ngờ cơ bắp chân càng lúc càng căng, Hạ Trí suýt nữa thì bị sặc nước.  

Bỗng dung Bĩ Bĩ bơi lại gần, đầu tiên là dùng lưng đẩy Hạ Trí lên khỏi mặt nước, Hạ Trí tranh thủ hít một hơi, nắm chặt lấy vây lưng của Bĩ Bĩ, sau đó được Bĩ Bĩ đưa đến bờ.  

Khi Hạ Trí lên đến bờ, cậu vội vàng quấn mình bằng khăn tắm.  

“Ao— Ao—” Bĩ Bĩ kêu hai tiếng.  

Hạ Trí nhìn sang hướng Bĩ Bĩ đang chỉ, hóa ra là chiếc bình giữ nhiệt, Bĩ Bĩ đang bảo cậu uống nước nóng.  

Vỗ về đầu Bĩ Bĩ, Hạ Trí uống vài ngụm trà gừng, cảm thấy cơ thể ấm lên, cơn căng thẳng ở bắp chân cũng dần được xoa dịu.  

“Xin lỗi Bĩ Bĩ, tuần này anh không đến chơi với em.” Hạ Trí nói với vẻ rất ân hận.  

“Ao.” Bĩ Bĩ lặn xuống nước, ý nói rằng “Xin lỗi không có tác dụng đâu, em vẫn còn giận”.  

“Hôn một cái, đừng giận anh nữa được không?”  

Hạ Trí cúi thấp đầu xuống, nhưng Bĩ Bĩ không nổi lên.  

Hạ Trí lại hạ thấp hơn một chút: “Thật sự không muốn hôn một cái sao?”  

Bĩ Bĩ vẫn chìm ở đáy nước, còn lùi xa thêm một chút, thể hiện rõ thái độ đang rất tức giận của mình.  

“Nếu em không hôn anh, anh sẽ về nhà đấy nhé?”  

Hạ Trí cố gắng cúi xuống hơn nữa, hai tay nắm chặt vào cạnh hồ bơi.  

Đợi hai ba giây, Bĩ Bĩ vẫn không đến gần.  

“Vậy thì thôi… Anh…”  

Hạ Trí vừa định đứng dậy, bỗng nhiên Bĩ Bĩ lao đến, nhảy từ dưới nước lên, chạm nhẹ môi nó lên môi Hạ Trí.  

Hạ Trí ngẩn ra, trong khoảnh khắc đó, cậu bỗng nhớ đến Diệp Lân.  

Diệp Lân sau khi say rượu, đè cậu xuống, rồi bất ngờ hôn cậu.  

Cậu gần như đã quên đi cái gọi là “uống say hôn loạn” của Diệp Lân, nhưng khoảnh khắc này, cảm giác bị Diệp Lân hôn lại ùa về trong lòng.  

Trong khi Hạ Trí đang ngây người, Bĩ Bĩ kêu “Ao” một tiếng, vẫy đuôi làm nước bắn lên mặt Hạ Trí.  

“Ây da!” Hạ Trí lau nước, thấy Bĩ Bĩ đang ngẩng cao đầu ở không xa.  

“Anh chỉ nghĩ một chút thôi mà em đã không vui rồi sao?”  

“Ao!”  

Ý là, đúng vậy, em không vui.  

“Anh đã nghĩ về Diệp Lân… Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, bọn anh đã đến cái khách sạn đặc biệt đó và ngủ trên giường nước.”  

“Ao?” Bĩ Bĩ nghiêng đầu, có vẻ như rất quan tâm đ ến chủ đề “giường nước”.  

“Giường nước chả có gì thú vị. Nó giống như ngủ trên thạch vậy, lắc lư mãi. Anh vẫn thích chiếc giường của mình hơn.”  

“Ao…” Bĩ Bĩ lại lặn xuống dưới nước, ý nói rằng nếu giường nước không thú vị, thì Hạ Trí cũng chẳng cần nói thêm gì nữa.  

“Nhưng Diệp Lân say rượu, rất thú vị.”  

Ngay khi Hạ Trí vừa dứt lời, Bĩ Bĩ bơi lại gần, đầu ngoi lên, đặt miệng lên bờ, trông giống như một đứa trẻ đang chờ nghe kể chuyện.  

“Anh ta đỏ mặt.” Hạ Trí hồi tưởng, “Giống như em vậy, luôn muốn nép vào người và làm nũng, nhất định phải dựa vào tay anh để ngủ. Rồi còn…”

Cũng thích hôn bậy hôn bạ như em.

“Chẳng qua đó là Diệp Lân, nếu không thì tôi đã đập anh ta một trận cho gãy xương rồi.”

Hạ Trí ngả đầu ra sau, nhìn lên trần nhà.

Hôm ấy khi bị Diệp Lân bất ngờ hôn, cậu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, chẳng biết phải phản ứng thế nào.

Nhưng giờ yên tĩnh lại, cậu bỗng nhớ lại khoảnh khắc ấy, tim tự dưng đập nhanh hơn.

Mẹ, bị một kẻ say rượu hôn cái thôi mà nhớ mãi! 

Hạ Trí cúi xuống, nhìn Bĩ Bĩ, rồi xoa xoa cái đầu tròn trịa, bóng mượt của nó. “Vẫn là em tốt hơn. Cho dù có say hay không, đều thích gần gũi mọi người.”

Bĩ Bĩ nhìn cậu với ánh mắt đầy “khó hiểu”, như muốn hỏi, “Cho dù có say hay không, đều thích gần gũi mọi người” biến thành ưu điểm từ khi nào vậy?

“Bĩ Bĩ, bây giờ anh đang nỗ lực, để có thể đến được thành phố mà sau này em cũng sẽ đến.”

Bĩ Bĩ ngẩng đầu, chăm chú nhìn Hạ Trí, dường như hiểu được điều cậu đang nói.

“Em phải ăn uống tử tế, lớn nhanh lên, rồi đi tìm Lạc Lạc. Lạc Lạc bây giờ to lắm rồi đấy, nếu em không lớn hơn, chắc chắn sẽ bị nó bắt nạt thôi.”

“Ao…” Bĩ Bĩ khẽ kêu lên như tán thành.

“Với lại, lỡ sau này anh đến thăm anh, mà bị mấy con cá heo khác bắt nạt thì sao? Em phải lớn lên để bảo vệ anh chứ!”

Hạ Trí nhớ lại đoạn video người thợ lặn bị một bầy cá heo đùa giỡn đến mức không thể thoát thân.

“Ao—” 

Sau chuyến công tác tư tưởng của Hạ Trí, Bĩ Bĩ cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ăn uống.

Nghe Minh Ca nói, Bĩ Bĩ đã ăn kha khá cá, cái bụng nhỏ tròn xoe cả lên, nó rất cố gắng để lớn lên.

Thoáng cái đã đến đêm ba mươi Tết, tiếng pháo nổ vang trời, Hạ Trí không sao tập trung làm bài tập được.

Cậu mở điện thoại, vào WeChat, phát hiện Sầm Khanh miễn đang phát lì xì trong nhóm “học sinh cặn bã”. 

Hạ Trí nhanh tay bấm vào, nhưng đã trễ mất, lì xì bị giành hết rồi.

Hạ Trí: Lì xì đâu? @Từng đẹp trai  

Từng đẹp trai: Anh giai, mày có nhân tính không!  

Hạ Trí: Ý gì đây?

Thứ hai từ dưới lên: Mày là học bá mà cũng giành lì xì với học tra, không thấy áy náy sao?  

Đạo sĩ Diêu Minh: Phát lì xì! Phát lì xì! @Hạ Trí  

Vung kiếm bình thiên hạ: Không phát lì xì thì đá mày ra khỏi nhóm! @Hạ Trí  

Hạ Trí nhướng mày, lại thật sự rời khỏi nhóm.

Cả nhóm chợt náo loạn.

Từng đẹp trai: Mày bị điên hả! Cho dù là học sinh cặn bã cũng không được kỳ thị học bá @Vung kiếm bình thiên hạ

Thứ hai từ dưới lên: Một khi là học sinh cặn bã thì mãi mãi vẫn là học sinh cặn bã. Đâu thể chỉ vì ánh hào quang của học bá mà quên mất Hạ Trí từng là học sinh cặn bã chứ!  

Đạo sĩ Diêu Minh: Còn chưa tới ngày thi đại học, ai biết được cậu ta có trở lại làm học sinh cặn bã hay không? Không thể để cậu ta rời khỏi nhóm dễ dàng vậy đâu!  

Từng đẹp trai liền kéo Hạ Trí vào lại nhóm, cậu thoải mái nói: Lì xì thì không có, muốn mạng thì có một cái.

Sau đó biến thành ba người kia quay ra phát lì xì cho Hạ Trí.

Sau khi nhận hết, họ lại xúi Hạ Trí gửi lại số tiền vừa nhận, nhưng cậu chỉ đáp: Tiền đã vào túi rồi mà muốn tao nhả ra à? Mơ đi!

Quay người lại, Hạ Trí gửi một phong bao lì xì cho Diệp Lân.

Diệp Lân lập tức bấm nhận ngay.

Hạ Trí chợt cảm thấy không biết Diệp Lân có phải đã ngồi chờ tin nhắn của mình từ đầu không?

Dù có hơi tự luyến, Hạ Trí vẫn quyết định gọi ngay cho anh.

“Anh Lân, đang làm gì đó?”  

“Đang đợi lì xì của cậu.”  

“Tối nay ăn gì thế?” Hạ Trí hỏi tiếp.

Cậu biết mẹ của Diệp Lân vẫn ở nước ngoài, nhưng còn bố của anh thế nào thì cậu không rõ.

Diệp Lân không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Tối nay cậu ăn gì?”

Ngay giây phút đó, Hạ Trí lập tức hiểu ra, có lẽ bố của Diệp Lân cũng không ở bên cạnh anh.

“Ăn lẩu. Chỉ có hai mẹ con chúng tôi, không vui chút nào. Anh đến không? Mẹ tôi chuẩn bị quá nhiều đồ nấu lẩu, nào là cải ngọt, cải trắng, rau sống…”  

“Vậy thì sao?”  

“Vậy anh nhớ ghé siêu thị mua một ít thịt nhé. Còn có cả thanh cua, trứng cua, tương ớt Laoganma nữa! À, đúng rồi, xem thử còn có lòng vịt không! Nếu không có thì thôi, có thì mua một ít nhé?”  

“Ăn tết, cậu nghĩ siêu thị còn gì không?”  

“Có gì thì mua cái đó.”  

Hạ Trí biết nếu để Diệp Lân đến tay không ăn cơm, chắc chắn anh sẽ cảm thấy ngại ngùng.  

Vì vậy, cậu bảo anh mua nhiều món ăn một chút cũng là hợp lý. Hơn nữa Trần Phương Hoa rất thích Diệp Lân, nếu anh đến, chắc chắn sẽ nhận được lì xì Tết, mà Diệp Lân cũng không thiệt thòi gì.  

“Được rồi, có gì thì mua nấy.”  

Thực ra mỗi dịp Tết đến, chỉ có Hạ Trí và Trần Phương Hoa cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, cũng cảm thấy rất lạnh lẽo.  

Khi Diệp Lân đến, Trần Phương Hoa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.  

“Ôi, Diệp Lân đến rồi! Hạ Trí, sao con không nói sớm! Mẹ làm thêm mấy sủi cảo trứng! Thịt cũng mua ít quá rồi…”  

“Cô ơi, không sao đâu, Hạ Trí bảo cháu mua thêm một ít thịt cừu cuộn.”  

“Vào đây vào đây! Thằng bé Hạ Trí này thật lười! Còn sai cháu đi mua đồ, sao nó không đi cùng một chuyến chứ!”  

Hạ Trí mở cửa, mỉm cười với Diệp Lân một cách ăn ý.  

Tiếng pháo bên ngoài rền vang không ngớt, Trần Phương Hoa bật tivi lên để xem chương trình Xuân Vãn, mặc dù năm nào mọi người cũng chê là càng ngày càng xấu đi, nhưng nếu không mở tivi thì lại cảm thấy thiếu chút không khí.  

“Cô ơi, bánh trứng cô gói thật ngon.” Diệp Lân cười nói.  

“Ngon thì ăn nhiều một chút.”  

Trần Phương Hoa không hỏi về hoàn cảnh gia đình của Diệp Lân, vì bà hiểu rõ nếu Hạ Trí mời Diệp Lân đến ăn Tết, thì chắc chắn Diệp Lân sẽ ăn Tết một mình.  

“Này, mẹ chụp cho hai đứa một bức ảnh nhé? Cùng nhau đón Tết, phải có kỷ niệm chứ.”  

Khi Trần Phương Hoa nói vậy, Hạ Trí gật đầu: “Được ạ!”  

Cậu kéo ghế ra, ngồi sát bên Diệp Lân, tựa đầu lên vai anh.  

Ngay khi Trần Phương Hoa cầm điện thoại lên nói: “Một, hai, ba…”  

Hạ Trí bỗng nhiên đè đầu Diệp Lân xuống: “Nói anh đừng có đè đầu tôi!”  

Không ngờ, Diệp Lân đã sớm đoán được, anh cố nén cổ lại, chống cự lại, còn kéo Hạ Trí một cái.  

Kết quả, Hạ Trí loạng choạng, ngã nhào về phía Diệp Lân, Trần Phương Hoa bấm chụp, tạo nên một cảnh tượng như thể Hạ Trí đang chuẩn bị hôn Diệp Lân vậy.  

Tối hôm đó, Diệp Lân đã đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, chú thích: Bạn trai nhỏ cưỡng hôn tôi.

Kết quả là nhận được một đống bình luận, nhưng Hạ Trí chỉ có thể nhìn thấy của Sầm Khanh Miễn và Trần Gia Nhuân.  

Từng đẹp trai: “Ôi, Hạ Trí dạn dĩ rồi à? Ngày mùng một Tết có thể nấu cơm đậu đỏ không?”  

Hồ ly lông xù ngây ngô: Hành động này 6666! Chúc người bạn nhỏ Hạ Trí có thể thấy được mặt trời năm sau!”  

Còn những lượt thích và bình luận từ các thành viên trong đội bơi khác, chắc chắn cũng sẽ đầy rẫy sự thích thú và trêu chọc.  

Hạ Trí vốn đang ngồi trên sofa cùng Diệp Lân xem chương trình Xuân Vãn với Trần Phương Hoa, cậu nhắn tin riêng cho Diệp Lân: Xóa đi.

Diệp Lân: Không muốn.

Hạ Trí: Ra ngoài đấu một trận!  

Diệp Lân: Cậu không đánh lại tôi.

Hạ Trí: Tối nay tôi sẽ làm anh chết ngạt!

Diệp Lân: Được thôi, tôi sẽ bóp ch ết cậu. 

Hạ Trí nhíu mày, Diệp Lân khi nói “bóp ch ết cậu” là ám chỉ sẽ bóp eo cậu.  

Hạ Trí: Anh ngủ sofa!  

Diệp Lân lập tức nói với Trần Phương Hoa: “Cô ơi, hôi muộn rồi, cháu về nhé.” 

Sau đó đứng dậy để lấy khăn quàng cổ, Trần Phương Hoa vội vàng nói: “Về đâu chứ? Không phải ngủ ở đây sao?”

“Cháu với Hạ Trí đều không phải kiểu gầy yếu, cậu ấy ngủ không thoải mái.”

“Sao lại không thoải mái được? Kéo phần dưới của giường này ra là đủ để ba người ngủ thoải mái luôn! Hạ Trí, con ngủ không thoải mái sao?” 

Hạ Trí giận đến mức trán đổ mồ hôi, rõ ràng là Diệp Lân cố ý trêu cậu. 

“Không ạ,” Hạ Trí bực dọc đáp. 

Đêm đó, hai người dựa vào đầu giường, lướt điện thoại và tranh giành lì xì trong các nhóm chat.

Hạ Trí nhân lúc Diệp Lân đang tập trung giành lì xì, bất ngờ nhào tới cướp lấy điện thoại của anh.

Diệp Lân ngớ người ra, chỉ thấy Hạ Trí quay lưng lại, ôm chặt lấy điện thoại, kiên nhẫn lục tìm bài đăng trên trang cá nhân của anh. 

Nhìn dáng vẻ cương quyết, quyết không thành công thì thề sẽ “hi sinh” của Hạ Trí, Diệp Lân không nhịn được cười.

Anh giả vờ nhéo eo Hạ Trí, khiến cậu trai đang chui trong chăn vặn vẹo muốn tránh ra, nhưng vẫn không dời mắt khỏi điện thoại, chăm chú tìm cho được bài đăng ấy. 

Cuối cùng Hạ Trí cũng tìm được tấm ảnh đó, chuẩn bị bấm “xóa,” nhưng đúng lúc đó, cậu nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Diệp Lân trong bức ảnh.

Nụ cười anh sáng ngời, toát lên vẻ bao dung, dịu dàng. 

Hạ Trí đành ném điện thoại lại cho Diệp Lân, rồi lại ôm điện thoại của mình tiếp tục giành lì xì. 

Diệp Lân lấy lại điện thoại, nghĩ rằng bài đăng chắc hẳn đã bị xóa, nhưng hóa ra Hạ Trí đã không làm vậy.

Trong khi đó, nhóm nhỏ của đội bơi đại học Q lại nháo nhào với hàng loạt tin nhắn “Cảm ơn ông chủ!”, “Lì xì muôn năm!”, biểu tượng cảm xúc “Tôi bị lì xì đập đến nổ đom đóm mắt”.

Thì ra, Hạ Trí đã dùng tài khoản của Diệp Lân để phát một phong bao lì xì lớn cho cả nhóm.

“Cậu đúng là ngốc thật, muốn phát lì xì thì phát cho chính mình ấy. Phát cho bọn họ chỉ như ném bánh bao cho chó, đi là đi luôn.” 

“Ai thèm nhận lì xì của anh, tôi đâu cần anh nuôi. Tự trách bản thân không đặt mật khẩu thanh toán trên WeChat đi!”

Thế mà Diệp Lân lại gửi một phong bao lì xì cho cậu, còn kéo kéo tay áo ngủ của Hạ Trí nói: “Lì xì này nhất định phải nhận, có ý nghĩa đặc biệt đấy.”

Hạ Trí mở ra, nhìn thấy số tiền là “131.4.”

“Ai thèm bên anh cả đời chứ…”

Hạ Trí bực bội ném lại một phong bao lì xì khác, Diệp Lân mở ra thì thấy là 100.1.

“Sao lại là 100.1?”

“Đặc biệt, giữa trăm người chọn một người. Anh đối với tôi là người tốt nhất trong cả trăm người. Thật ra tôi muốn là người duy nhất trên cả vạn người, nhưng hết tiền rồi.”

Nói xong, cậu trai co rúc vào chăn, quay lưng lại. 

Diệp Lân sững lại, rồi vươn tay xoa nhẹ mái tóc của cậu: “Hạ Trí, cậu thật biết cách làm người ta vui.”

“Đừng có mà mơ mộng, ai thèm làm anh vui.” Hạ Trí vẫn ôm điện thoại, bắt đầu chơi game.

Không lâu sau, cậu buông điện thoại sang một bên, đôi mắt đã lim dim, sắp ngủ.

Đúng lúc kim đồng hồ chỉ mười hai giờ đêm, cả thành phố ngập tràn trong tiếng pháo đì đùng.

Hạ Trí cảm nhận được đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng bịt lấy đôi tai mình, những âm thanh pháo nổ dường như bị chặn lại, nghe rõ ràng nhưng lại có chút lịm đi.

Hạ Trí đưa tay lên đập một cái, phát hiện ra đó là tay của Diệp Lân.

“Cậu bị đánh thức à?” Giọng nói của Diệp Lân từ phía sau vang lên.

Hạ Trí thật muốn bảo, anh ngốc hả, tay anh sao chặn nổi tiếng pháo? Thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, cậu chợt cảm thấy trái tim mình mềm đi, xúc động không thôi.

Lúc còn nhỏ, cũng từng có lần cậu bị tiếng pháo dọa sợ, bố cũng đã ôm lấy tai cậu như thế này.

Khi Diệp Lân định thu tay về, Hạ Trí vẫn giữ lấy bàn tay đó.

“Ồn quá. Che thêm chút nữa đi.”

Diệp Lân cười, tiếp tục che tai cho cậu đến khi tiếng pháo hoàn toàn ngớt hẳn.

Kỳ nghỉ đông của Hạ Trí thật trọn vẹn, cậu thức dậy lúc tự nhiên tỉnh giấc, sau đó Diệp Lân đưa cậu đi chạy bộ buổi sáng, rèn luyện thể lực cơ bản. Buổi sáng làm đề, buổi chiều Diệp Lân lén đưa cậu đi bơi.

Khi Hạ Trí mệt nhoài dựa vào thành bể cùng Diệp Lân điều chỉnh nhịp thở, cậu bỗng nghĩ… Nếu cuộc sống cứ mãi thế này, thì thật tuyệt biết bao.

Kỳ nghỉ vừa qua đi, trường học lại bắt đầu khai giảng.

Chỉ là trường đại học Q khai giảng muộn hơn một vài ngày so với cấp ba mà thôi.  

Trước khi bắt đầu lớp học, Hạ Trí đã nhắn tin cho Diệp Lân qua WeChat: Hôm nay tôi là người cầm cờ, anh không đến ngắm một chút sao?  

Diệp Lân nhìn vào tin nhắn đó không khỏi bật cười: Tuân lệnh.  

Hạ Trí, một trong những tấm gương tiêu biểu của trường trung học trực thuộc đại học T, đã được yêu cầu lên sân khấu phát biểu ngay trong ngày khai giảng.  

Thời tiết vẫn còn lạnh, nói một câu thôi cũng đã thấy hơi lạnh bốc lên.  

Sự kiện đầu tiên là nghi lễ chào cờ.

Hạ Trí mặc đồng phục, tay đeo găng trắng, dáng vẻ thẳng thắn, bước ra đã thu hút mọi ánh nhìn của toàn trường.  

Mỗi bước đi của cậu đều thể hiện sự kiên định, ánh sáng buổi sáng chiếu xuống đầu mũi và bờ vai cậu, làm gương mặt lạnh lùng của cậu trở nên mềm mại, khiến tất cả các cô gái trong trường đều nghĩ rằng tuần nào Hạ Trí cũng là người cầm cờ, họ sẵn sàng dậy sớm để tham gia buổi lễ chào cờ!  

Động tác cuối cùng của Hạ Trí khi vung cờ vừa lưu loát vừa  tự nhiên, đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng cờ bay phấp phới trong gió, cảm xúc của cậu cũng theo đó mà dâng trào.  

Hạ Trí không biết Diệp Lân có nhìn mình hay không, nhưng cậu tin chắc rằng ở một nơi nào đó, Diệp Lân đang chăm chú dõi theo mình.  

Khi Hạ Trí phát biểu, Chu Thuần và Hà Bẫn còn nhìn lẫn nhau, ý bảo rằng “Nhìn cậu ta đắc ý kìa.”  

Nhưng bài phát biểu của Hạ Trí lại rất ngắn gọn.  

“Trước đây, tôi không coi kỳ thi đại học là gì cả, vì tôi nghĩ học đại học lớn thì có ích gì? Ra trường rồi không phải vẫn phải đi làm, phải vật lộn trong xã hội hay sao? Khi chúng ta vào xã hội, những người thi ở phòng thi thứ mười chưa chắc sẽ kém hơn những người ở phòng thi thứ nhất.”  

Các bạn học sinh im lặng, tất cả đều bất ngờ và chăm chú nhìn Hạ Trí.  

Những điều Hạ Trí nói chính là suy nghĩ trong lòng nhiều học sinh.  

“Nhưng khi tôi có điều mình muốn làm và đối thủ mà mình muốn vượt qua, tôi mới nhận ra rằng kỳ thi đại học không chỉ là sự phân chia giữa người xuất sắc và người bình thường. Nó kiểm tra thái độ của chúng ta. Dù cho chúng ta có mệt mỏi với việc luyện đề, dù cho chúng ta không đồng ý với cách phân loại tốt xấu dựa trên bảng xếp hạng, chúng ta vẫn có thể chịu đựng, có thể bao dung, có thể kiên cường đến cuối cùng – vậy thì cho dù kỳ thi đại học cuối cùng không như mong đợi, có người trong chúng ta bị đẩy khỏi cây cầu đơn, rơi xuống nước, chúng ta vẫn có thể bình tĩnh, có khả năng bơi lên bờ nhanh hơn những người đứng trên cầu!”  

Diệp Lân đang nằm trên hành lang trước văn phòng lớp, chăm chú nhìn Hạ Trí.  

“Đó là những gì tôi muốn nói. Cảm ơn mọi người.”  

Khi Hạ Trí đặt mic xuống, sân trường vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt ngoài sức tưởng tượng.  

Hạ Trí trở lại hàng ngũ của mình.  

Diệp Lân thầm nghĩ, có lẽ đó chính là lý do anh bị thu hút bởi chàng trai này.  

Học kỳ này, chính là một chặng đua cuối cùng.  

Điều mà Hạ Trí hoàn toàn không dự đoán được là từ đó về sau, cậu phải sống trong một môi trường bị tấn công bởi nhóm học bá.  

Tối thứ Hai, khi Hạ Trí vừa trở về nhà, Trần Phương Hoa đã nói với cậu: “Hạ Trí, con có biết không, tối nay có bạn của Diệp Lân đến dạy con làm bài tập đấy!”  

“Gì cơ?” Hạ Trí ngẩng đầu lên, thấy Lạc Ly ngồi trên sofa với vẻ mặt nghiêm nghị.  

Không… không thể nào?  

Lạc đại ca đến làm gì?  

“Chúng ta có mục tiêu, đề thi một phải đạt từ 650 điểm trở lên, đề thi hai phải chinh phục 680 điểm, đề thi ba phải vượt qua 700 điểm!”  

Lạc Ly nói như vậy, không chỉ Hạ Trí mà ngay cả Trần Phương Hoa cũng đứng sững lại.  

Sau một hồi, Trần Phương Hoa mới lên tiếng: “Được rồi… Có niềm tin tốt là… là điều cần thiết để thành công…”  

Ngồi bên cạnh Hạ Trí, Lạc Ly đưa cho cậu một lịch học.  

Tối thứ hai là Lạc Ly, thứ ba là Diệp Lân, thứ tư là Trần Gia Nhuận, thứ năm lại là Lạc Ly, còn từ thứ sáu đến Chủ Nhật là Diệp Lân.  

“Lạc… Lạc đại ca, bình thường các anh không đi học sao?” Hạ Trí lần đầu tiên cảm thấy mình yếu thế.  

“Đại học đâu phải ngày nào cũng có lớp học. Chiều nay tôi không có tiết.”  

Hạ Trí thầm nghĩ, thật ra anhvẫn học hàng ngày mà.  

“Đừng lãng phí thời gian, tôi phải lái xe về lúc 9 giờ rưỡi đấy. Hôm nay giáo viên giao bài gì, mang ra xem nào.”  

Hạ Trí gánh trên vai áp lực nặng nề, lấy ra đề thi thử.  

Lạc Ly có tư duy rất rõ ràng, còn có khả năng giải thích những vấn đề vật lý trừu tượng một cách trực quan.  

Mặc dù ban đầu cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng sau một buổi tối, Hạ Trí vẫn cảm thấy mình học hỏi được rất nhiều.  

Nhưng chỉ một ngày thì không sao, qua hai tuần, Hạ Trí cảm thấy mình bị áp chế đến mức muốn phản kháng.

Vào thứ tư, khi Trần Gia Nhuận đến kèm thêm tiếng Anh cho cậu, Hạ Trí nhếch miệng cười, đề nghị với Gia Nhuận: “Anh Gia Nhuận, tối nay mình đi đánh vài ván game đi. Hoặc chơi mấy trận game di động, mình lập đội nhé?”

Không ngờ Gia Nhuận lại không hề dao động chút nào, gương mặt anh ta nghiêm nghị y hệt như Lạc Ly. 

“Đừng có mà lôi kéo! Lần thi thử này, nếu cậu không đạt ít nhất 130 điểm tiếng Anh, ngày tháng của tôi sẽ chẳng còn tốt đẹp gì đâu!”

Hạ Trí sững sờ, đây có còn là Trần Gia Nhuận mà cậu quen biết sao?

Đến thứ năm, cuối cùng Hạ Trí không chịu nổi nữa.

Mặc dù biết Lạc Ly và Gia Nhuận đều là có ý tốt, nhưng cậu cũng cần có chút không gian để thở.

Cậu gửi một tin nhắn WeChat cho Lạc Ly, nói một câu: Tối nay tôi không về nhà.

Dù là đi đâu cũng được, thậm chí chỉ đi dạo quanh phố, Hạ Trí cũng muốn làm điều gì đó không liên quan đến học hành.

Vì vậy, khi cậu xuất hiện ở Cung Cá Heo, Minh Ca nhìn cậu đầy ngạc nhiên.

“Hạ Trí, sao cậu lại đến đây?”

“Muốn nói chuyện với Bĩ Bĩ một chút.”

Minh ca nhìn qua, thấy Hạ Trí vẫn đeo cặp sách, rõ ràng không chuẩn bị đồ bơi, chắc là đi ra ngoài đột xuất.

Thằng bé này chắc lại có tâm sự, nhưng không tiện nói với người khác.

“Được thôi. Nhưng nhớ đừng trêu cái tên tiểu quỷ đó quá, nó mà cố ý lại làm cậu ướt sũng cho mà xem.”

“Tôi biết rồi.”

Hạ Trí vứt cặp trong văn phòng của Minh ca rồi đi tới bể nước, khẽ gọi một tiếng “Bĩ Bĩ.”

Mặt nước yên ả bắt đầu gợn sóng, Bĩ Bĩ nổi lên, nhìn về phía Hạ Trí rồi há miệng như cười toe toét.

“Nhóc con.” Hạ Trí duỗi tay ra, Bĩ Bĩ liền tiến tới hôn vào lòng bàn tay cậu. “Tâm trạng anh không vui, ôn bài đến mức đầu óc sắp nổ tung rồi.”

Bĩ Bĩ vẫn giữ dáng vẻ vui sướng, khẽ chọc vào cổ tay Hạ Trí, rồi lại chạm vào cẳng tay cậu.

“Anh thực sự muốn đậu vào Đại học Q, nhưng mà họ cứ thay phiên nhau kèm cặp, não anh sắp bị ép cạn kiệt luôn rồi.”

Bĩ Bĩ nghiêng đầu, rồi cắn nhẹ vào ống tay áo của Hạ Trí, kéo cậu vào sát bể nước.

“Bĩ Bĩ, anh đang phiền lòng lắm. Hơn nữa anh cũng không mang đồ bơi, chỉ là muốn ghé qua thăm em thôi, không thể xuống nước được.” Hạ Trí xoa xoa đầu Bĩ Bĩ.

Nhưng hôm nay, Bĩ Bĩ vốn rất nhạy cảm và thấu hiểu, đột nhiên lại hoàn toàn không để tâm đ ến lời Hạ Trí nói, chỉ muốn kéo cậu xuống nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.